Tuesday, May 16, 2017

Hành trình đến Mỹ lần đầu tiên 2013



Không thể không nói lời Tạ ơn Chúa khi ngày hôm nay mẹ ngồi viết lại hành trình của chuyến đi ngập tràn ân sủng . Tạ ơn thì không biết nói sao cho vừa. Tạ ơn Chúa đã thương ban cho chúng con những ân sủng vượt quá những gì chúng con mơ ước.

Thảo Bảo qua Mỹ học vậy là 1 năm.
Giấc mơ Mỹ, một giấc mơ mà không phải ai có tiền là có được.
Ngày phỏng vấn visa ở Sài gòn, mẹ cầu nguyện, nếu thực sự điều mẹ sắp làm là cần thiết, Chúa sẽ giúp mẹ.
Cuộc phỏng vấn visa trôi qua nhẹ nhàng.  Những gì xảy ra trong 2 ngày phỏng vấn lại là một trải nghiệm tuyệt vời về sự hiện diện đầy yêu thương của Chúa bên cạnh. Chúa - ở - bên - cạnh, gần thật gần, rõ thật rõ.

Ngày lên máy bay, có ba, mẹ thật là yên tâm. Cho đến khi mẹ vào phía trong phòng cách ly, mẹ hơi lo. Chào ba từ xa, mẹ tự nhủ: Thảo tồ của mẹ cũng đã một mình như thế này. Mẹ thương Thảo quá. Mẹ nhớ hai đứa quá. Niềm thương nhớ hai con giúp mẹ vượt qua nỗi lo lắng khi bắt đầu một cuộc hành trình dài không có ba bên cạnh. Ba thương yêu của mẹ, hình như mẹ chẳng bao giờ xa ba lâu và nhiều đến thế.

Ôi, yên vị trên máy bay mẹ bắt đầu hành trình bằng những chuỗi mân côi liên tục cho đến khi ngủ quên. Tạ ơn Chúa , tạ ơn Đức mẹ đã ban bình an cho con.

Máy bay quá cảnh ở Seoul, sân bay Incheon rộng mênh mang. Qua kiểm tra, mọi người tỏa ra qua nhiều hướng. Mẹ bối rối đến gặp hướng dẫn viên của sân bay hỏi đường đến cổng 17. Phải đi tàu điện, phải qua những dãy hành lang dài, và 1 cổng kiểm tra, mẹ đến G17.  Phù, lạnh quá! Mẹ hắt hơi, chảy nước mắt nước mũi liên tục. Mẹ nghĩ người ta sẽ nghĩ mẹ đang có chuyện buồn gì đó. Nhờ chai dầu gió Nhị thiên đường ba mua trước giờ lên máy bay, mẹ mới đỡ. 4g quá cảnh tại sân bay Seoul, mẹ biết làm chi ngoài đọc kinh, đi quanh quẩn, nhâm nhi vài thứ còn lại trong túi xách. Mẹ buồn ngủ nhưng không dám ngủ. Cái áo khoác mang đi hơi mỏng làm mẹ lạnh run. Các tiếp viên hàng không Hàn quốc quá đẹp và quá dễ thương. Họ mặc đồng phục xanh nhạt và kem kín đáo, tóc đen búi cao, gọn gàng, thêm một cái nơ xanh. Dễ thương quá đi mất. À, mẹ chẳng thấy ai tóc nâu hay vàng cả.

Rồi cũng đến giờ lên máy bay. Hãng Korea phục vụ chu đáo . Theo mẹ, có lẽ nên chọn hãng máy bay này, phục vụ tốt và tiếp viên quá đẹp.
15g bay, mẹ ngủ, mẹ ăn, mẹ uống đúng giờ giấc. Cứ 3,4 tiếng gì đó, đèn lại sáng lên. Tiếp viên hàng không mời ăn, uống, ân cần. sau đó đèn mờ đi. Người thì ngủ, người thì coi film, nghe nhạc…Mẹ ngủ.

Đến Mỹ. sân bay JFK bình thường quá.
Thủ tục nhập cảnh nhanh. Vì có khai mang trái cây nên họ yêu cầu kiểm tra và vất bỏ lô ổi xá lị ngon tuyêt vời.
Trời lạnh . Mẹ ở trong sảnh, điện thoại cho Thảo không được . Điện thoạị Bảo, điện thoại cậu Khánh không được. Điện thoại ba không được. Mẹ đến gặp 1 an ninh sân bay nhờ điện thoại. Ông già dễ thương đổi tiền lẻ, hướng dẫn cho mẹ. Mẹ cũng không làm được . Nhờ ông điện thoại cho Thảo cũng không được. Trong sân bay ngày càng ít người. Không thấy Thảo, mẹ ra ngoài đợi. Trời lạnh quá. Mẹ bắt đầu mệt vì lạnh. Mẹ đến gặp 1 anh chàng người Mỹ dễ thương xin gọi điện thoại nhờ cho Thảo. Không được. Mẹ viết 1 cái mail cho Thảo qua điện thoại của anh ta. Anh chàng Mỹ dễ thương có vẻ ái ngại. Khi biết mẹ là người VN mới đến Mỹ lần đầu, anh ta dùng điện thoại song ngữ Anh Việt nói chuyện với mẹ. Công nghệ thông tin hay thật. 2 tiếng đồng hồ trôi qua. Không còn ai ở sảnh. Mẹ nhờ gọi Taxi về khách sạn Pan American.
Một điều không nói ra cho đến bây giờ là mẹ mất $100 để về khách sạn. Hic hic

Đi trên đường  sực nhớ email của Thảo mẹ in ra, có số điện thoại của Thảo. Mẹ phát hiện ra ba đã đưa nhầm số điện thoại của Thảo cho mẹ. Nhờ điện thoại của ông tài xế, mẹ liên lạc được với Thảo. Thôi không trách gì ai cả. Vậy là tốt rồi.

Đến khách sạn Pan American, không có Thảo, không có thẻ đăng ký tên Thảo, người ta chưa cho mẹ vào. Mẹ đợi Thảo ở tiền sảnh khách sạn và ngủ ngồi trên ghế Khách sạn thật ấm.



Thảo về. Mừng quá. Thảo vẫn thế. Tưng tưng tồ tồ. Sau khi tắm rửa, Thảo học bài mai thi. Mẹ ngủ một giấc. Tối hai mẹ con ăn nhẹ nhẹ rồi mẹ ngủ, Thảo lại học bài. Sáng mai, mẹ khỏe, mẹ vui quá. Hai mẹ con ra đợi bus đến trường St. John.
Thảo hơi căng thẳng vì sắp thi. Mẹ thì thấy vui. Đường phố NY không có gì lạ mắt lắm có lẽ vì mình cũng đã nhiều lần đi nước ngoài.

NY rất lạnh và nắng chói chang. 
Cả 2 mẹ con đi bus 2 chặng tới trường Thảo , mất khoảng 45 phút. Bus trật tự, có ghế, có chỗ dành riêng người đi xe lăn rất hay.Họ di chuyển độc lập tự tin.
Sân trường St. John Thảo học, trường công giáo thuộc Dòng Vinh sơn , đẹp lạ lùng. Thật không biết diễn tả thế nào, chỉ biết tạ ơn trời, cám ơn đời, cám ơn người.
Sáng đầu tiên, Thảo đi thi , mẹ vào ký túc xá. KTX sạch sẽ, phòng bảo vệ nghiêm ngặt, có thẻ rà hiện cái mặt lên màn hình. Mẹ xin vào phải gởi Passport.Trong phòng bảo vệ KTX có tượng Thánh cả Giuse tượng trưng cho người cai quản gia đình như xưa Thánh cả Giuse cai quản thánh gia vậy.
Trong khi chờ Thảo thi môn cuối cùng , mẹ nằm ngủ ở KTX một chút, rồi dậy đi vơ vẩn.
Trưa Thảo đi thi về, Cha Hùng, môt Cha VN đang học ở đây, cũng năm thứ nhất , mời mẹ và Thảo ăn cơm trưa. Ngon. Vui vẻ. Chiều lên dọn đồ, đến tối xuống ăn tối ở canteen trường. Đồ ăn quá nhiều đủ món, kể cả trái cây, kem, nước ngọt, nước trái cây. mẹ ăn hơi nhiều .







Don dẹp xong cũng đã rất trễ. Hai mẹ con về lại KS.
Sáng hôm sau, khởi sự đi Mahattan bằng tàu điện ngầm. Đi tàu điện ngầm nếu không quen cũng sẽ dễ lôn đường (mẹ đã lộn ở Singapore 1 lần). Trên đường phố NY, người đi bộ rất nhiều, đi bộ nhanh. Mẹ thấy mẹ đi cũng giỏi dù chân có bị đau. 
Thảo dẫn đi loanh quanh đến nhiều nơi,viện bảo tàng, times square. mẹ không vô vì cũng chẳng mua sắm chi.
Tình cờ tìm được Nhà thờ St.Patrick, Ny, nhà thờ chính tòa. Đẹp ơi là đẹp. Nhà thờ đang trong giai đoạn sửa chữa nhưng vẫn hoạt động bình thường. Mẹ chụp nhiều hình ở đó. Có ảnh nhiều vị thánh được đặt ở đây. Mẹ chưa biết nhiều.
Mẹ đến Rockefeller center, rất rộng và đẹp. Mẹ và Thảo tò mò một chút trong tòa nhà nhưng thấy mênh mông quá nên ra ngoài chụp hình trước mấy khối đá, biểu tượng của Rockefeller. Mẹ ngồi ở một băng ghế dài, có con bồ câu đậu cạnh mẹ,  Sau lưng mẹ có 1 ông Mỹ đang nói điện thoại. Thảo vui vẻ chụp hình và nói : Thật là Mỹ.
Chiều về lại trường Thảo để gởi đồ và trả phòng KTX. Việc trả phòng thực hiện rất kỹ, SV trả phòng được đăng ký theo giờ. Đúng giờ người phụ trách đến phòng và kiểm tra tủ gường, tường, WC. Một sự hư hao gì đều được ghi lại và chi phí sửa chữa sẽ được trừ vào tiền đặt cọc trước cho việc này (250$). Phòng khi được trả phải nguyên vẹn, sach sẽ như lần  tiếp nhận. Sau khi gởi đồ, 2 mẹ con lại ăn tại canteen. 
Khách san Pan American thật tuyêt, gần trạm xe bus và tàu điện ngầm. 
Các Inn mình ngắm lúc đầu nằm trên đường cao tốc, có lẽ dành cho các xe tải là đúng. 
Phòng ở rộng rãi. Họ không quan tâm có bao nhiêu người ở trong phòng vì sau khi làm thủ tục và thu tiền ban đầu, họ không giữ bất cứ cái gì của mình. Mình đi , về họ cũng không quan tâm. Hàng ngày họ cứ dọn phòng.
Phòng ở 2 người mà ở 6 người cũng kệ . Vì người Mỹ họ không có thói quen ở chung nên họ không nghĩ thiên hạ có thể ở chung chắc ? Thảo nói nếu họ thấy mình ở nhiều người cho 1 phòng 2 người , họ thấy tội nghiệp mình vì mình quá thiệt thòi.
Trong phòng có 1 tủ lạnh. muốn nấu gì có lò vi sóng. Mẹ  có đem mì gói khá nhiều. Thịt gà rô ti mẹ mang đi được Thảo chiếu cố tận tình. Thảo lấy đồ ăn nước uống ở trường về thêm. 

Hôm sau đi đến Staten Island thăm Tượng nữ thần tự do. Tàu đi vòng quanh tượng vì Tượng đóng cửa để sửa chữa. Tân mắt nhìn thấy, nói thiệt tình sao mà mẹ thấy rất là bình thường. Nhìn tượng Đức Mẹ đẹp hơn vạn lần.
Sau một vòng , bước ra công phà, béThảo hỏi bây giờ vào công viên ăn gì mẹ nhé. Mẹ đứng ngẩn ngơ, nói mẹ muốn đi nhà thờ. Ngay sau đó thì nhận ra mình đang đứng trước nhà thờ nhỏ bé khiêm tốn nằm đối diện cổng vào phà http://en.wikipedia.org/wiki/Our_Lady_of_the_Holy_Rosary_Church_(Manhattan)
Lúc đó là 12 giờ. 12g 15 có Thánh lễ. 
Nhà thờ nhỏ, đẹp dịu dàng.
Mẹ thấy mình quá hạnh phúc. Một Cha lớn tuổi dâng lễ, rất nhiều người dự lễ. Mẹ thấy ngạc nhiên nhưng có lẽ dân du lịch cũng nhiều. Tạ ơn Chúa biết mấy cho vừa. Những thừa tác viên ở đó dễ thương quá, cách họ thực hiện công việc thật đặc biệt: Thiêng liêng và Hân hoan . Thấy thật tuyệt vời. 

Nơi kỷ niệm tòa tháp đôi 11.9 và nhà thờ St. Pauls, một nhà thờ công giáo  nhỏ bé trở nên nổi tiếng sau vụ 11.9. Nhà thờ ở cách tòa tháp đôi con đường nhỏ xíu mà không hề bị vỡ 1 tấm kính nào. Nhà thờ cũng là nơi đón nhận những người lính cứu hộ suôt thời gian này. rất nhiều kỷ niệm được lưu giữ tại đây. Rất cảm động. Những hy vọng vào cuộc sống đời sau của những nạn nhân này được gởi gắm tại đây. Phải tận mắt nhìn mới thấy được cuộc đời hôm nay chẳng là gì, phút chốc có thể tan tành.

Hôm sau đi central park và lại gặp 1 nhà thờ đẹp nữa, St Joseph Church. 
Chúa dẫn đến các nhà thờ rất lớn và lâu năm của NY, cũng là những nhà thờ nằm trong các điểm đến của NY. vì thế gặp nhiều khách du lịch. Rất tuyêt vời. mẹ vẫn tham dự đươc thánh lễ hàng ngày. Thật là một bất ngờ.
Ngày ra sân bay, xe bận đưa khách nên họ đưa lại mình 20 $, nói tự đi taxi. 
sân bay JFK tự check in nên khá vất vả cho Thảo và mẹ nhưng sau vì chỗ Thảo máy hư nên họ check in giùm. Hơi mệt. lên máy bay ngủ đến Los thì ổn. Chuyến bay từ Los về SEA thì đơn giản hơn. Sân bay SEA rộng hơn nhiều .Không gặp trở ngại. cậu mợ đón . Vui vẻ.
Nhà nhỏ nhưng gọn gàng. Bảo rất ổn. 
Vậy đó. 
Nói chung, Thảo giỏi lắm



















No comments:

Post a Comment