Friday, February 24, 2017

THU



Trên xứ sở 2 mùa mưa nắng này, thì mùa thu nghe cứ như là một cái gì đó xa xôi lắm. Ở đây, nắng chỉ mới đủ dịu để gọi là đầu thu. Mưa chỉ vừa đủ nhạt để bảo rằng cuối hạ. Chút gió dịu dàng trên những tán cây, mà lá thì vẫn còn xanh rì. Thu! Khúc giao mùa quê hương chỉ có thế thôi! Lòng đa mang cảm xúc khi chợt nhớ bài thơ Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư. Chút màu hồng bừng lên trên má bởi những âm thanh nồng nàn của Tiếng Thu " Em không nghe mùa thu Dưới trăng mờ thổn thức? Em không nghe rạo rực Hình ảnh kẻ chinh phu Trong lòng người cô phụ?" Ôi! Mùa thu lao xao cháy bỏng cho những tình yêu xa xôi, thiếu vắng. Lại chợt nhớ. Nhớ ngày thu Hàn quốc. Chỉ là một kỷ niệm miên man cuối thu, những mảng màu cây lá. Trời trong veo. Tình trong veo.
Cũng lại nhớ ngày lang thang với tình yêu trên đất Nhật, rực sắc màu lá đỏ, lá vàng. Lần đầu tiên biết cảm giác lá thu kêu xào xạc khi dẫm trên vô vàn những chiếc lá vàng khô, khô, khô rơi ngập lối đi, trong tiếng cười pha lê vụn vỡ. Trời trong veo và tình thì trong veo
Rồi mùa thu về trên Seatle, hàng cây dài đỏ màu thương nhớ, thảm cỏ xanh ấm ức ngập lá vàng, để cô bạn gái thuở thiếu thời lái xe đi làm về, cầm lòng không đậu, phải dừng xe. Trời trong veo và tình cũng vẫn trong veo
Lặng ngắm. Vài chiếc lá vàng khẽ rơi xuống lòng phố, đơn giản chỉ vì thu về. Những cơn mưa lất phất trên tán lá, nén lòng chờ những cơn mưa ào ạt của mùa đông. Xòe tay đón những giọt nắng hao gầy, chút cảm xúc miên man, chẳng biết vơi hay đầy ? Chút nỗi nhớ những mùa thu qua, chẳng biết người còn nhớ hay không?

No comments:

Post a Comment