Tuesday, December 31, 2019

TÂM TÌNH CUỐI NĂM


Mẹ muốn viết một tâm tình cuối năm, để nhìn lại những ngày tháng qua của gia đình mình. 
Cho tới ngày hôm nay, mẹ vui với tất cả những gì mình đạt được, và bằng lòng với tất cả những gì mình mất đi. 
Những ngày cuối năm cận kề, Bảo Thảo vẫn còn ở thật xa, xa mẹ tít tắp. Hối hả, bận rộn với công việc của mình.
Mẹ nhớ hai đứa nhiều lắm. 
Trong lòng mẹ, luôn tồn tại hình ảnh hai đứa lúc còn nhỏ xíu
Thảo luôn là cô bé mập tròn, ham học và nhẫn nại chịu khó và chịu đựng trong mọi hoàn cảnh. Mẹ  nghĩ cho tới bây giờ, mẹ vẫn không hiểu hết được con. Nhưng một điều chắc chắn là mẹ luôn muốn làm mọi thứ, mọi thứ vì con, cho con. 
Trong lòng mẹ, Bảo vẫn mãi là cô bé ốm yếu lúc còn nhỏ nhưng mạnh mẽ mập mạp trong ngày rời xa mẹ. Dù rằng bây giờ Bảo đã là một cô gái trưởng thành với cá tính mạnh mẽ thì trong mẹ con vẫn là "bé nhỏ" là "Bảo bẻo" của mẹ. 
Nhớ thương con, mẹ nghĩ tới bà ngoại. 
Có lẽ, mà thật sự là chắc chắn, bà ngoại đã nhớ thương mẹ rất nhiều khi mẹ đi học xa. Như mẹ đang nhớ con bây giờ. Mẹ nhớ hai con, và mẹ hiểu ra là bà ngoại đã nhớ mẹ như thế nào. Nhưng hầu như mẹ bận rộn học hành, thi cử, bạn bè yêu đương, mà quên đi bà ngoại. Mẹ đặt lại hai con vào đó. và mẹ hiểu hai con không có thời gian để bận lòng tới tâm tình của mẹ. Dù hai con vẫn luôn thương yêu mẹ. 
Y như mẹ, luôn thương yêu bà ngoại. Nhưng không bận lòng lắm và mải miết lo việc của mình. 
Thành công lớn nhất trong đời mẹ là có Bảo Thảo và cho Bảo Thảo được một cuộc sống mà rất nhiều người mong ước . 
Những ngày cuối năm xôn xao, Đà nẵng trời rất đẹp. 
Mẹ bằng lòng về những gì quanh mẹ. Chỉ một điều duy nhất làm chạnh lòng mẹ là mẹ vẫn còn ở xa Bảo Thảo. 
Mẹ không đòi hỏi điều gì, chỉ ngày đêm cầu nguyện cho gia đình mình sớm gần nhau. 
Một năm mới sắp đến, mẹ lại thêm một tuổi. Mẹ chợt nhận ra mẹ lẩn thẩn với kỷ niệm xưa nhiều hơn. Dấu hiệu sớm nhất của tuổi già đó. 
Mẹ thấy mình lạc hậu dần với mọi thứ của con. 
Mẹ không còn có thể cho con những lời khuyên nhủ như trước. Vì nó không còn thích hợp với con nữa. Con vâng dạ cho mẹ vui lòng nhưng mẹ biết con có quyết định của riêng con. 
Mẹ nói chuyện với con cũng trở nên dè dặt vì sự thiếu hiểu biết về cuộc sống hiện đại mà con đang có. 
Nhưng mẹ vui. 
Mẹ vui mừng vì mẹ biết hai con đã đối diện với rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, trong đời sống tình cảm. Và hai con đã hết sức nỗ lực để vượt qua. 
Có quá nhiều điều vượt khỏi tầm hiểu biết của mẹ. 
Có quá nhiều điều vượt quá khả năng chăm sóc con của mẹ. Hai con đã phải tự mình bương chải và chiến đấu để vượt qua. 
Biết những gì mà hai con đã phải trải qua, mẹ vừa đau lòng vì bất lực,  vừa khâm phục vì sự hiểu biết và nghị lực phi thường của hai con. 

Ngày cuối năm. 
Mỗi người thêm một tuổi. Một già đi. Một lớn lên. 
Tất cả đều là Hồng Ân. 

Mẹ tiếp tục cần mẫn nguyện cầu cho hai con và cho gia đình mình. 

No comments:

Post a Comment