Friday, November 17, 2017

Sang sông


Hôm qua dự đám cưới con gái của chị Q.H, người bạn hiền từ thuở còn là thiếu nhi. Lớn lên, mỗi người đi mỗi ngã, mỗi người làm mỗi việc. Tình cờ tìm gặp nhau lại đã là niềm vui lớn. Niềm vui ngày mỗi nhiều dần khi nhận ra rằng chị cũng như mình. Cái vốn liếng Huế xưa chẳng mờ đi một nét dù lập gia đình với người khác xứ và sống xa quê hương từ ngày theo chồng. Thi thoảng gặp nhau: “Răng em? Có chi lạ không em?”...”Cứ rứa em hí. An nhiên mà sống “...
Chị cũng có hai cô con gái. Thương nhau và ngoan hiền dịu dàng. Chị cũng có người chồng cao ráo, vui tính, yêu chị, và yêu cái Huế trong chị thật nhiều.
Thi thoảng đọc những tản văn ngắn chị viết, tôi nhận ra tôi trong đó.
Trước ngày đám cưới con gái, khuya lắm rồi, chị đưa lên facebook chị những tâm sự của người mẹ ngày mai đưa con gái sang sông. Tôi đọc mà nước mắt tôi rưng rưng.
Tôi nhớ mẹ ngày đưa tôi sang sông. Mẹ chỉ nói rằng, con còn thơ dại lắm, con phải coi gia đình người ta như gia đình mình để sống cho tốt với người ta. Dạ, con vẫn nghe lời mẹ để hôm nay gia đình người ta con đã gọi là gia đình mình.
Lời chị nhắn nhủ cho con gái trong một đêm mưa trước ngày con cưới, nghe như lời ru, thổn thức mà không buồn. “Con phải học lấy chữ yêu thương và hiếu hạnh đối với những người đã sinh ra cho con một người con trao cả thân tâm. Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến trái tim và thẩm thấu những miền rung cảm chân thành. “
Tôi nghe như chị đang cười vui trong ngày hạnh phúc của con gái mà mắt chị vẫn vời vợi buồn. Vâng, xa rồi đứa con nhỏ xíu bé bỏng. Ngày mai, nếu con cười, mẹ sẽ cười. Nếu con khóc, mẹ sẽ ôm chặt lấy con.
Cuộc đời không ai nói được điều gì sẽ đến.
“Con phải học lấy tinh thần của NƯỚC để đi qua những khó khăn như lời mẹ dạy con đối nhân xử thế. Vì, nước không tranh giành với ai, nó lựa chỗ thấp để tới, gặp vật cản, nó uyển chuyển uốn mình chảy qua tựa như không, nên ở đâu nó cũng chảy tới được. Nước mềm mà kiên định, dũng mãnh …”
Ngày cưới con gái, chị cùng con gái hát Lời mẹ ru .
Nước mắt tôi chực tràn qua mi. Một lần nữa, tôi lại nhận ra tôi trong chị. “Thuở mẹ ru, mẹ ru con ngủ Con ngủ trên mây, con ngủ trên mây Tiếng khóc ban đầu Ban đầu còn đâu, còn đâu còn đâu.
Rồi một mai con đã lớn khôn rồi Con thôi thơ ấu Mẹ rời thật mau Mẹ rời chiêm bao. Đời mẹ ru con Bao lâu mỏi mòn Nên lâu cũng mỏi mòn Bây giờ mẹ nằm Lá đổ ngoài sân. Lá đổ ngoài sân. Lá đổ ngoài sân. Để ru mẹ ngủ.”
Cuộc đời cứ thế mà đi.
Qui luật của muôn đời trôi mãi, từ người phụ nữ này, qua người phụ nữ khác, qua người phụ nữ khác.
Qui luật tình yêu … trôi mênh mang.

No comments:

Post a Comment