Tuesday, December 15, 2020

NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Colleen Mccullough

 THE THORN BIRD của Colleen Mccullough

NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT
Bản Việt ngữ: Trung Dũng
-----------

------------
Vẫn là một ngày dành thời gian cho việc xếp đặt và bỏ đi.
Tần ngần trước cuốn NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT, mua năm 1988, chữ nhỏ xíu, giấy đen thui, kèm dòng viết tay đánh dấu dịu dàng của mình thuở đó.

Chợt nhớ cô bạn gái của mình khi đặt chân đến Úc đã ngợi khen vùng đất Meggie sống rất nhiều.
Bạn gởi cho mình tấm hình bạn chạy trên bờ cát dài tuyệt đẹp, nơi mà Ralp và Meggie yêu nhau, nơi mà NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT của nhà văn Colleen McCullough đã chấp nhận chết vì yêu. . .
Mình đã hẹn với bạn sẽ đến đó ngay khi có thể.
Cuốn sách nói về tình yêu, là tình yêu vượt lên trên ham muốn thể xác, vượt trên cả sự ngăn cấm của đức tin, của tôn giáo, cả tuổi tác và vượt cả thời gian. Là một bức tranh tôn giáo với nhiều màu sắc . Và người đọc có quyền đứng ở các góc độ để yêu mến, để tha thứ hay để lên án...

NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT của Colleen Mccullough trở thành cuốn sách bán chạy nhất thế giới và được dựng thành phim, thu hút đông đảo khán giả nhiều lứa tuổi, trong đó có mình.
Mình không review được cuốn sách này, dù đọc nó nhiều lần và coi phim cũng rất nhiều lần. Mọi ngôn từ đều không đủ cho mình để diễn đạt những cảm xúc đến từ cuốn sách này.
Một vài review của người khác, cũng không nói lên được hết điều tác giả muốn gởi gắm vào cuốn sách.

Mà cũng phải thôi.
Mình làm sao hiểu tác giả muốn nói điều gì? Quan trọng là mình đứng ở đâu để cảm nhận và cảm nhận được những gì từ cuốn sách này thôi.
Cuốn sách có 377 trang. Bộ phim dài có 10 giờ đồng hồ .
Nhưng mình sẽ cần đến cả một đời người để có thể hiểu được nó.
————-
Cuốn sách mình có, đã cũ lắm rồi. Muốn mua lại lắm.
Nhưng thôi, có bạn nói sách in lại không hay bằng. Nên chi mình bọc lại, đặt nó lên giá sách.
Đọc nó bây giờ cũng nhức mắt, nhức đầu.
Rồi tim lại bỗng thấy đau.
Rồi lại bỗng dưng muốn khóc nữa.
Chẳng nên chút nào ở tuổi của mình.
Để yên đó thôi.


No comments:

Post a Comment