Friday, February 7, 2020

BIỂN MÌNH.

BIỂN MÌNH.
----------------------

Lúc mấy đứa con còn nhỏ, ba hay chở ra biển chơi.
Biển Bắc Mỹ an, biển Mỹ Khê, được mấy đứa bé gọi tên là Biển Mình. Chiều đến là đòi ba: "Ra Biển Mình chơi"

BIỂN MÌNH.
Trời trong veo. Nước trong veo. Cát cũng trong veo.
Đám rau muống biển với những chùm hoa tim tím, xinh xinh bò đầy trên cát trắng
Những hàng dừa cao khoe bóng trên bãi biển trắng mịn dài xa tít tắp.
Vài chiếc ghế nằm biếng lười trên bãi biển, cho du khách thì ít mà cho dân Đà nẵng thì nhiều.

Đà nẵng rất đặc biệt.
Núi trong lòng phố. Phố trong lòng biển.
Dân Đà nẵng sinh ra với biển. Lớn lên với biển. Nắng gió làm nên vị mặn mà, mộc mac của người dân Đà nẵng. Người ta tắm biển sáng trước khi đi làm việc ; rồi người ta tắm biển chiều sau khi đi làm về.
365 ngày trong năm đều như thế.
Mỗi lần tới Đức Mẹ Sao biển, mình hay chạy xe tà tà dọc biển. Đường vắng. Mình hít thở cái vị mặn mặn của biển chiều, biển sáng. Nghe yêu thương dâng đầy trong ngực.
Nhìn lên đỉnh Sơn Trà xanh ngắt một màu, tượng Đức Phật Quan âm, trắng tinh tuyệt đẹp, đứng sừng sững trên nền trời trong vắt; tựa lưng vào núi, mặt hướng ra biển, tay cầm bình nước cam lồ nguyện cầu cho quốc thái dân an.

Vài năm nay.
Vẫn Đà nẵng với bãi biển ngày xưa cũ, nhưng khó khăn chật vật để chạy xe dọc biển bởi các xe du lịch chiếm lĩnh đường và lề đường. Những đoàn khách du lịch đi bộ trên đường, băng qua đường bất cứ khi nào họ muốn. Những dãy khách sạn, nhà hàng mọc lên san sát. Cái khách sạn, cái nhà hàng nào cũng to, cũng muốn mình lung linh nhất, ầm ĩ nhất.

Màu nắng chợt hanh hao hơn trong mắt bởi hàng cây xanh đã không còn như xưa nữa.
Mùi biển mặn đã thực sự phai.

Mai này, cả trong ký ức của người dân Đà nẵng, Biển Mình rồi cũng sẽ nhạt phai.

No comments:

Post a Comment