Friday, July 8, 2022

𝗠𝗔𝗡’𝗦 𝗕𝗘𝗦𝗧 𝗙𝗥𝗜𝗘𝗡𝗗 - Dee Stuart

BẠN TỐT NHẤT CỦA CON NGƯỜI

(trích từ tuyển tập 𝗦𝗧𝗢𝗥𝗜𝗘𝗦 𝗧𝗢 𝗕𝗘 𝗥𝗘𝗔𝗗 𝗪𝗜𝗧𝗛 𝗧𝗛𝗘 𝗟𝗜𝗚𝗛𝗧𝗦 𝗢𝗡 do Alfred Hitchcock giới thiệu, nxb Dell, NY, 1976)

Dịch giả: Vĩnh Bá




“Chết vì tai nạn,” là kết luận của viên chức phụ trách xác định nguyên nhân tử vong. Kẻ duy nhất biết đây là một vụ giết người thì sẽ không bao giờ lên tiếng . . .

Emily cựa quậy không thoải mái giữa Fred và con chó Cinnamon ở ghế trước. Bộ lông của Cinnamon chạm vào người cô khiến cô nổi gai ốc cho dù mặt trời cuối tháng Tám đang sưởi ấm bầu không khí xứ New England.
Chồng cô, Fred, đầu đang hói dần và tính tình hòa nhã, có vẻ không để ý.
Emily véo đuôi Cinnamon một cái, thật mạnh. Đưa mắt nhìn cô chủ như trách móc, con chó nhích sang một bên, chõ mõm ra ngoài cửa sổ trong khi Fred chăm chú nhìn con đường trước mặt qua cặp kính gọng sừng.
“Nhà nghỉ đây rồi,” ông nói, đưa xe vào lối ra vào. “Chỉ mới 4 giờ. Chúng ta đi khá nhanh.”
Vào phòng, Fred gọi bia và hai cái sandwich kẹp giăm-bông.
“Đừng gọi sandwich cho em,” Emily nói. “Ngồi xe cả ngày khiến bụng em nao nao khó chịu.”
“OK,” Fred vui vẻ nói.
Khi bia và bánh sandwich đưa tới, Fred để lên bàn rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế trước cửa sổ ngắm cảnh. Hớp một ngụm bia lớn, ông đưa tờ báo lên, thích thú nhìn qua mép trên trang báo xem đám dân chơi mặc bikini tụ tập quanh hồ bơi.
Đúng lúc Emily bắt đầu ngồi xuống, Cinnamon nhảy tót lên ghế và nhìn Fred với vẻ mong đợi. Ông bẻ một mẩu sandwich.
“Nói!” ông ra lệnh.
Cinnamon sủa lên một tiếng đanh và ngắn. Fred cho nó miếng bánh.
“Xuống!” Emily ra lệnh. Cinnamon không đếm xỉa gì đến cô.
“Em đã bảo anh nhốt nó vào trong chuồng,” Emily xẳng giọng. “Bảo nó xuống đi.”
Fred tỏ vẻ tự ái. “Bọn anh, Cin và anh, luôn như thế này, mỗi khi anh và nó đi đường. Bọn anh đang ngắm đám trẻ trong hồ bơi và ăn sandwich.” Fred, đại diện cho một nhà sản xuất, có mặt trên đường từ Thứ Hai đến Thứ Sáu.
“Tuần này anh đâu có phải đi đường nữa. Chúng ta đã thuê một ngôi nhà nghỉ trên núi và đây là kỳ nghỉ của chúng ta, chứ không phải của con chó này! Em đã chịu đựng phải ngồi chung ghế trước với nó, cạnh cửa sổ, để nó khỏi bị say xe. Bây giờ em muốn ngồi nghỉ.” Cô chộp lấy một phần tờ báo và đưa cao cánh tay về phía Cinnamon ra vẻ đe dọa.
“Xuống, Cinnamon, xuống,” Fred vội nói.
Miễn cưỡng, con chó nhảy xuống đứng sát bên Fred, ánh mắt vẫn đang van xin bánh sandwich.
Emily trừng mắt nhìn Cinnamon. Làm sao một con chó như thế có thể làm cô cảm thấy mình như kẻ xâm phạm gia cư ngay chính trong ngôi nhà của cô. Cô tìm cách lý giải. Tất cả bắt đầu từ năm ngoái khi Fed bắt cô phải bỏ nghề dạy học.
“Hai mươi lăm năm là đủ quá rồi,” ông đã nói. “Anh đang kiếm ra tiền—tiền nhà và xe đã thanh toán hết. Cứ ở nhà. Thư giãn. Đi thăm bạn bè của em.”
Nhưng tất cả bạn bè của Emily vẫn đang đi dạy. Cô cảm thấy cô đơn, sống một cuộc sống vô vị trong một căn nhà trống trải. Và rồi ông đem con chó ấy về nhà.
Một đêm thứ Sáu nọ, ông bước qua cửa phòng bếp, hai tay giấu sau lưng. “Anh có quà cho em,” ông tự hào nói, rồi dúi vào tay cô một con chó con lông màu gỉ sét, ngọ nguậy, và âm ấm.
“Ôi, chú cún thật dễ thương,” Emily mỉm cười không có vẻ tin vào lời mình.
“Cô cún. Nó sẽ làm bạn với em,” Fred nói, cảm thấy tự hài lòng. “Và nó sẽ bảo vệ em khi anh đi vắng.”
Đương nhiên khi ấy cô không hề biết con chó ấy sẽ làm xáo trộn căn nhà của cô—chưa kể cả cuộc đời cô—như thế nào.
Cinnamon trố mắt nhìn cô, đôi mắt xám của nó ánh lên một thứ ánh sáng kì dị. Thực khó tin, Emily có thể thề rằng con chó đang mỉm cười. Như một linh cảm, ý tưởng ấy vụt qua trong đầu cô rằng không có hai người đàn bà nào có thể sống hòa thuận với nhau trong một nhà. Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy bất an. Cô để con chó xuống sàn nhà lát vải vàng bóng láng, nó lết quanh trên những cẳng chân yếu ớt.
“Chú cún này là giống gì?” Emily hỏi, nhìn đôi tai nhọn có đầu mút mềm và cái đuôi rậm lông uốn thành một đường cong hoàn hảo.
“Cô cún. Nó là giống chó lai,” Fred nói như để phân trần. “Lai giữa giống terrier và giống Weimaraner, có lẽ đuôi hơi lai giống husky.” Ông vuốt ve bộ lông ngắn và mượt. “Tên nó là Cinnamon.” Con chó chăm chú nhìn ông với vẻ ngưỡng mộ.
“Nó là chó lai, đúng là thế rồi. Nó sẽ lớn chừng nào?”
“Ồ, cao chừng bốn tấc rưỡi, hoặc sáu tấc.” Ông gãi đôi tai của Cinnamon. Con chó dụi mõm vào tay ông.
“Ờ, anh phải lo huấn luyện cho nó. Em nhiều việc quá rồi không thể lo thêm chuyện dọn dẹp cho chó nữa.”
Fred huấn luyện Cinnamon. Ông dạy nó xin xỏ, nói, đi lấy đồ và nằm lật nghiêng một vòng. Ông tắm cho nó, chải lông và dẫn nó đi dạo dài đường. Một hôm Emily nói, “Em thấy dường như anh bỏ thì giờ ra với nó nhiều hơn là với em!” Điều gây bực mình là ông không chối cãi chuyện này. Emily không hề cho ông biết rằng khi ông vắng nhà, nó đi lấm la lấm lét có vẻ lờ đờ, đuôi cụp xuống, ngay cả khi Emily mở cửa cho nó vào nhà. Nó chỉ trở nên linh hoạt khi nghe tiếng xe của Fred trên lối xe ra vào.
Dần dà, đôi mắt buồn bã và cái vẻ mặt như trách móc của nó khiến cô chán nản. Cô đâm chán cái việc đem nó ra ngoài xích lại, và chán dẫn nó đi dạo. Có một lần Emily bắt gặp Cinnamon dưới gầm giường gặm nát một chiếc dép xa-tanh màu lục của cô.
“Đồ tồi!” cô hét lên, đánh nó. “Mày phải biến khỏi nhà này!”
Emily cố nghĩ ra một cách để tống khứ con chó này. Cuối cùng cô nghĩ ra được một cách có vẻ như là một giải pháp hoàn hảo.
“Fred này, sao anh không dẫn con chó theo mỗi anh đi đường? Có nó làm bạn trên đường cũng đỡ buồn.”
Thoạt đầu ông từ chối, nhưng cuối cùng Emily thuyết phục ông rằng cô không phiền gì cả. Từ đó trở đi, cứ mỗi Thứ Hai Fred lái xe với Cinnamon ngồi bên cạnh, bình thản và ngạo nghễ, mắt và tai lanh lợi, mỉm cười như nó là chủ nhân của chiếc xe.
Nhưng chắc chắn mình không định dẫn con chó ấy theo trong kỳ đi nghỉ của mình! Emily đang nghĩ thầm.
“Đến giờ ăn tối rồi,” Fred nói, ngắt quãng những suy tưởng của cô. Fred cho Cinnamon ăn, rồi ông dẫn Emily đến phòng ăn của nhà nghỉ. Khi họ ăn xong thì trời gần tối, nhưng đèn hồ bơi thì sáng choang, và những người bơi, giống như những con cá loáng bóng nước, làm chuyển động làn nước xanh trong suốt lấp lánh.
“Hãy ở lại đây một lát,” Emily nói, bước ngang qua bãi cỏ rồi ngồi xuống một chiếc ghế trên khoảng lề xi-măng bên rìa hồ bơi.
“Anh phải dẫn Cinnamon đi dạo.”
“Em đợi anh ở đây.” Chắc chắn ông chồng sẽ không đưa con chó đến gần hồ bơi.
Ông trở về, Cinnamon chạy tung tăng bên cạnh.
“Anh đừng đưa con chó ra chỗ này!” Emily đỏ mặt lên vì giận dữ.
“Vô lý. Nó ngoan lắm. Ngồi xuống, Cinnamon, ngồi xuống.”
Con chó ngồi xuống bên chân ông, vểnh tai, nghếch mũi lên, quan sát cảnh vật như một pho tượng nhân sư Ai-Cập. Fred nhẹ nhàng lộn ngược vành tai của Cinnamon từ trong ra ngoài và bắt chéo hai cẳng chân nó lại với nhau. Một thằng bé nhảy ùm xuống hồ bơi làm nước bắn tung tóe lên người họ và Fred nhanh chóng gạt những giọt nước trên lưng Cinnamon, vuốt cho phẳng bộ lông của nó.
Không rời tay khỏi con chó, Emily nghĩ thầm. Thật tởm, dồn hết yêu thương cho một con chó. Giá như ông ta dành cho mình chỉ một nửa yêu thương ấy thôi . . . có lẽ giá như hai vợ chồng có con cái . . . Giá như Fred đừng đi đây đi đó nhiều như thế . . .
Cinnamon đứng dậy chạy lon ton về phía hồ bơi. “Đứng lại!” Fred ra lệnh. Cinnamon dừng lại, nhìn chăm vào hồ nước rồi quay về phía chủ với ánh mắt van xin.
“Không được! Đứng lại. Tránh xa hồ nước!”
Cinnamon đứng lại. Luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, Emily cay đắng nghĩ. Và chẳng đáng ngạc nhiên. Fred rảnh phút nào là huấn luyện cho nó phút ấy. Càng lúc Emily càng cảm thấy Fred ưa ở bên cạnh Cinnamon nhiều hơn là bên cạnh cô. Cũng sẽ như thế trong nhà nghỉ này ư? Fred và Cinnamon cùng nhau khám phá, đi dạo dài đường với nhau ư?
Cinnamon đang duỗi mình bên chân Fred. Ông gãi bụng cho nó, nó uể oải lật ngửa ra, chổng chân lên trời, mắt nhắm lại vẻ đê mê. Nó banh cặp môi đen thành một nụ cười mãn nguyện, chóp lưỡi đỏ hồng thỏng xuống cằm.
Ngượng ngùng, Emily để ý thấy mọi người đang nhìn. Đột nhiên cô nghe cô gái mặc đồ tắm màu đen có kết tua thốt lên, “Ơ kìa, con chó ấy đang cười! Xem kìa! Đúng là nó đang cười!”
Đấy, Emily đắc thắng nghĩ. Cô không hề tưởng tượng chút nào, rõ ràng con chó ngu ngốc ấy đang cười—nhạo báng cô!
Bây giờ, nhìn những người đang tắm, cô ước gì mình biết bơi nhưng nước luôn luôn quá lạnh không thể tập bơi được. Con chó này biết bơi không nhỉ, Emily nghĩ bâng quơ. Có thể. Cô từng nghe chó bơi theo bản năng khi bị ném xuống nước. Nhưng được bao lâu? Và nếu như bị dìm . . .
Khi hồ bơi đóng cửa và tắt hết đèn, họ ra về, đi hàng một như đàn vịt, Cinnamon tung tăng dẫn đầu, Fred hãnh diện hộ tống cho nó, và Emily đi sau rốt.
Cố gắng mấy đi nữa, Emily cũng không thể thắng vượt được cơn ghen tuông, nỗi tức giận và sự tổn thương mà đã kết thắt lại thành một cái gút thù hận trong lòng cô. Dồn hết mọi tình yêu cho một con chó! Như thế là khiếm nhã! Cô không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Đừng hòng yêu cầu chồng đem cho con chó. Fred không chịu đâu. Cô phải đưa ra một tối hậu thư. Fred sẽ phải chọn giữa cô và con chó . . . nhưng ông sẽ không bao giờ tha thứ cho cô . . . và dĩ nhiên, vẫn còn cái khả năng khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi ấy—tuy nhiên, ông có thể chọn con chó. Nhưng còn một cách khác.
Emily chờ cho đến khi Fred lên giường nằm xem Ti-vi. “Em nghĩ con chó phải ra ngoài lần nữa,” cô nói.
“Không đâu,” Fred nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
“Nó có vẻ rất bồn chồn.”
“Không phải thế.”
“Anh không cần phải đưa nó đi,” Emily nằn nì. “Em sẽ khoác nhanh cái áo . . .”
“Không!” Fred nghiêm giọng. “Quên chuyện đó đi!”
Emily nằm thao thức rất lâu, vật lộn với cái cảm giác tuyệt vọng và thua cuộc. Cô sẽ phải ra tay vào ngày mai.
Qua nhiều năm rèn luyện, Emily có thể đặt giờ báo thức trong đầu và có thể thức giấc vào bất kỳ lúc nào cô muốn. Cô thức giấc lúc 5 giờ. Rón rén cô đưa Cinnamon ra ngoài, dẫn nó băng ngang qua thảm cỏ ướt sương đêm, về hướng hồ bơi. Trời không tối lắm như cô mong muốn.
Tim cô đập thình thịch vì sợ bị nhìn thấy. Phải liều thôi. Nếu ai hỏi, cô sẽ nói con chó rơi vào hồ bơi và cô đang cố kéo con vật tội nghiệp lên. Cô băng ngang qua sân xi măng cạnh hồ bơi. Cinnamon ngồi xuống.
“Đi. Đi!” Emily đanh giọng.
Con chó không nhúc nhích. Emily giật mạnh dây buộc cổ. Chắc chắn con chó không thể nhớ là nó không được phép đến gần hồ nước! Điên tiết, Emily kéo lê con chó về phía hồ bơi. Con chó cố ghì lại, móng cào sàn sạt trên nền xi-măng.
“Em-i-ly!” Từ trên ban-công ngoài phòng của họ, Fred mất kiên nhẫn hét lớn trong buổi sáng âm u. “Đừng dẫn nó đi quá hồ bơi. Nó biết nó không được phép vào trong đó!”
Emily nghiến răng thành một nụ cười gượng gạo, vẫy tay và bắt đầu đi về phía bãi đỗ xe, Cinnamon ngoan ngoãn chạy lúc thúc bên chân cô. Cô sẽ bảo Fred rằng con chó đánh thức cô vì nó muốn ra ngoài. Vô cùng tức giận, cô thề rằng lần sau cô quyết không để hỏng việc.
Chiều muộn hôm ấy, họ lái xe theo một con đường cát ngoằn ngoèo đi sâu vào rừng. Mùi rừng thông dễ chịu trong bầu không khí mát lạnh và ánh nắng rọi xuyên qua những cây sồi cao nhuốm màu gỉ sét. Họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ kiểu miền quê trên đỉnh một ngọn đồi thấp.
“Nhìn kìa, Emily, quanh đây là núi, nhưng đứng trên hàng hiên này em vẫn có thể thấy cái hồ.”
Mỉm cười bí ẩn, Emily nhìn chăm cái hồ nước lấp lánh trong ánh nắng. “Và cây cối đang bắt đầu trở màu, đỏ và . . .”
“Dưới kia có một chiếc thuyền của nhà nghỉ. Chúng ta sẽ đi câu cá trên hồ ấy.”
“Ờ-hớ,” Emily băn khoăn nói. “Nhưng đã đến giờ cơm tối rồi.”
Fred ăn thìa việt quốc cuối cùng trên đĩa và uống cạn cốc trà đá. “À, trong khi em dọn dẹp, anh và Cinnamon đi dò thám đôi chút. Đi không Cin? Đi không?”
Con chó nhảy cẫng lên mừng rỡ, vẫy đuôi lia lịa. Cặp môi của Emily mím lại thành một đường thẳng đầy vẻ quả quyết.
Một giờ sau, khi cơn giận trào lên trong lòng Emily, ông chồng và con chó bước lên hàng hiên đầy vẻ phấn khích.
“Emily này, đoán thử bọn anh tìm được cái gì không! Lối đi sau lưng nhà này uốn quanh rồi dẫn ra một con đường nhỏ. Đi dọc theo đường này thì gặp một đường sắt kép gần như bị cỏ dại khỏa lấp. Bọn anh đi theo đường này một lát và rồi thấy nó. Đấy là một ngôi nhà nông trại cũ xây bằng đá, đã ám khói đen và trống hoác giống như đã xảy ra một vụ cháy. Bọn anh vào trong xem quanh—tối đến độ anh suýt té xuống hầm nhà—có một miệng hố trên sàn nhà nơi có những bậc cấp dẫn xuống hầm.”
Emily bắt đầu chăm chú lắng nghe, đôi mắt long lanh.
“Bên ngoài um tùm cỏ dại. Có một giàn nho và hoa hồng dại và hoa long đởm. Em thử đoán Cinnamon tìm được cái gì?”
Không đoán được, Emily lắc đầu.
“Cinnamon tìm thấy một cái giếng! Đã từng là một cái giếng—một cái hố rộng miệng trên mặt đất trông như thể dẫn đến Trung Quốc. Nếu Cinnamon không đánh hơi rồi đứng phắt lại thì hẳn anh đã rơi xuống đó. Nó rất khôn lanh—em biết nó làm gì không? Nó liền ngồi bệt xuống, không nhúc nhích. Em có tin một con chó có thể khôn lanh đến thế không?”
“Không,” Emily chua chát nói.
Fred âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Cinnamon. “Em phải đến đấy xem tận mắt. Ý chừng cũng xưa đến 200 năm.”
“Vâng, em muốn đến xem thử.” Chó nào mà khôn hơn ta đã chứ, cô nghĩ thầm. Ta không thể dung thứ được!
Hôm sau, ăn trưa xong, Fred nằm duỗi trên đi-văng. Sau khi ông bắt đầu ngáy, Emily cài dây dẫn vào nịt cổ của con chó, rón rén bước ra cửa sau. Cô đi nhanh theo lối mòn để tới con đường nhỏ và sau hai lần nhầm đường, đã tìm thấy đường ray kép dẫn đến ngôi nhà nông trại bằng đá. Cô bước lên những bậc thềm rệu rã, băng qua hàng hiên tới cửa chính rồi thận trọng bước vào. Phần sàn nhà còn lại có vẻ vững chắc. Một vài tấm ván sàn đã mục nát, một số tấm khác đã thiếu mất. Trước mặt là cái hố vuông màu đen nơi đã từng có những bậc cấp dẫn xuống hầm nhà.
Cô dè dặt bước tới. Khi Cinnamon bắt đầu rên rỉ cô dừng lại, ẵm nó lên và mở dây ra. Cô đứng lại, lạnh người và run rẩy bên mép cầu thang, cố không hít thở thứ không khí ẩm mốc của gỗ cháy và tầng hầm vách đất. Cinnamon ngọ nguậy trên tay cô, rên rỉ càng lớn hơn.
Đột nhiên sự thật lóe lên như một cú đánh. Tầng hầm không đủ sâu. Cú rơi xuống không có tác dụng. Cinnamon sẽ sủa lên và có thể chẳng ai nghe tiếng sủa. Nhưng tiếng tru của nó, dội lại trong căn hầm tối có thể vang xa đến vài dặm.
Emily ẵm con chó đi ra, buộc dây dẫn vào vòng cổ rồi đặt nó xuống. Thận trọng, cô đi vòng quanh ngôi nhà, quan sát kỹ Cinnamon để xem nó có lùi lại khi đánh hơi không. Fred hẳn đã cảnh báo Cinnamon tránh xa cái giếng như đã tránh xa hồ bơi. Emily bắt đầu đi quanh nhà lần nữa, lần này theo một vòng rộng hơn, chán ghét phải lủi qua đám cỏ ngập mắt cá chân và những loài cỏ dại châm chích hai cẳng chân cô. Cinnamon rúc mõm đánh hơi trước mặt cô.
Emily đột ngột tránh sang một bên để khỏi dẫm lên một vài tấm ván rộng bản trên lối đi. Những tấm ván sàn đem từ trong nhà ra, Emily nghĩ thầm. Có vẻ ai đó đã xếp những tấm ván này cạnh nhau. Nhưng Cinnamon, rúc mõm tìm kiếm những bí mật của trái đất, đã không tránh sang một bên. Thình lình nó phóng mình tới trước, và sợi dây dẫn vuột khỏi tay Emily.
“Đồ quỷ!” Emily hét lên, vô cùng tức giận. “Cút đi. Biến đi!” Cô có thể bảo Fred rằng con chó đã lẻn ra khỏi nhà nghỉ và bỏ chạy. Nhưng nếu ông nhận thấy con chó đang đeo sợi dây dẫn, ông sẽ biết rằng cô nói dối. Hoặc cô có thể bảo ông rằng cô đã đưa con chó ra ngoài và nó đã chạy mất. Nhưng nếu con chó ngu ngốc ấy bị treo vào một bụi cây và chết ngạt, ông sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Cô không thể thắng được. Cô sẽ phải tháo sợi dây dẫn ra khỏi vòng cổ nếu không ông chồng sẽ biết cô đã đưa con chó ra khỏi nhà. Đầu cô lùng bùng nhịp đập. Hai bàn tay cô ướt nhớp nháp.
Hiện giờ Cinnamon đã dừng lại ngay giữa những tấm ván. Con chó có vẻ như đang mỉm cười, ra hiệu cho cô đi theo. Emily chạy về phía Cinnamon, lao tới chộp lấy cái vòng cổ nhưng hụt mất. Cinnamon nhẹ nhàng nhảy băng qua mấy tấm ván. Giận dữ, Emily cố dẫm chân lên đầu mút sợi dây dẫn—lại hụt. Trọng lượng của Emily khiến những tấm ván mục gác ngang qua cái giếng cổ tách nhau ra và Emily rơi xuống, xuyên qua cái bóng tối bốc mùi ẩm ướt.
Cô cố thét lên nhưng cổ họng thắt lại. Có vẻ như cô rơi mãi không tới đáy, nhưng cô không sợ hãi, thật thế, cho đến khi cô chìm sâu trong làn nước lạnh như băng.
Hai chân quẫy đạp hoảng loạn, Emily ngoi lên được một lần. In hình trên khoảng trời xanh hình tròn là bóng dáng Cinnamon nhìn xuống từ miệng giếng, cười lên khanh khách.
—HẾT—

No comments:

Post a Comment