Friday, August 18, 2017

KHI HƠI THỞ HÓA THINH KHÔNG (When breath becomes air) của Paul Kalanithi

KHI HƠI THỞ HÓA THINH KHÔNG

-------------------

https://med.stanford.edu/news/all-news/2015/03/stanford-neurosurgeon-writer-paul-kalanithi-dies-at-37.html

Tôi đọc KHI HƠI THỞ HÓA THINH KHÔNG (When breath becomes air) của Paul Kalanithi, bác sĩ ngoại thần kinh tại Stanford.

Sách được tờ New York times bình chọn là 1 trong 10 truyện hay nhất năm 2016.

Bản dịch tiếng Việt của Trần Thanh Hương mới ra vào tháng 7/2017.

Paul Kalanithi, bác sĩ ngoại thần kinh tại Stanford, bắt đầu viết cuốn sách này như một tự truyện, trong thời gian phát hiện bản thân bị ung thư. Bị ung thư một cách ngỡ ngàng, một cách không tin được.

Sách chia làm những phần gọn gàng mạch lạc.

- Phần tựa của Arbaham Verghese.

- Phần mở đầu.

- Phần I: Khởi đầu từ một sức khỏe hoàn hảo.

- Phần 2: Không dừng lại cho tới chết.

- Phần kết thúc: Lucy Kalanithi, bác sĩ nội khoa ở Stanford, vợ của Paul Kalanithi, viết tiếp lời bạt về những ngày cuối cùng của Paul cùng với lời cảm ơn.

Có lẽ mình nên đọc từng phần. Phải đọc từng phần. Chậm, chậm như thế thôi.

Bởi mỗi một phần đều chạm vào trái tim mình với những cảm xúc khác nhau. Có những cảm xúc buộc mình phải gấp sách lại, để nhắm mắt rưng rưng.

Các bạn là đồng nghiệp của tôi, bạn sẽ tìm thấy chính bản thân các bạn trong đó: Những đam mê, những hạnh phúc, những nhọc nhằn, những tê tái, những đổ vỡ ...tất cả đều có đủ, tất cả làm nên bản lĩnh y khoa cho tôi và cho bạn.

Tôi nhớ những người bạn bác sĩ mắc bệnh ung thư của tôi: Những người đã ra đi, những người còn vật lộn với nó.

Những bác sĩ bước vào bệnh viện không với chiếc áo blouse trắng nữa mà với bộ áo quần bệnh nhân.

Những bác sĩ nằm trên bàn mổ, nghe tiếng dao kéo và hình dung được mọi thứ mà người bạn đồng nghiệp đang làm trong cơ thể mình.

Tôi hình dung nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà Paul và bạn tôi phải chịu.

Tôi cảm được những trách móc của Paul với Thượng đế : "Sau tất cả những gì con cống hiến mà Ngài để mặc con như vậy sao ?"

Cuối cùng thì, Paul chấp nhận, Paul chiến đấu và Paul chiến thắng khi thở hơi thở cuối cùng của mình vào với thinh không, trong tiếng chuông giáo đường Stanford an lành.

Mình thấy buồn.

Mình nhớ những người bạn đã đi xa.

Trạng thái tâm lý con người thật kỳ diệu.

Buồn vui như những phím đàn đen trắng. Cứ nhảy lên từng phím thì tạo nên bản hoà âm cuộc đời.

Ô, Thú vị hay đau buồn cũng do tay mình gõ phím mà thôi






No comments:

Post a Comment