𝗖𝗛𝗥𝗜𝗦𝗧𝗠𝗔𝗦 𝗚𝗜𝗙𝗧
Không có tuyết và nhiệt độ thì ôn hòa ở mức 20°C, trong một số sân vườn gần đó, cây cối vẫn xanh tươi, những cây cọ cũng xanh, nhưng bạn vẫn biết đó là đêm áp lễ Giáng Sinh. Cửa các ngôi nhà dọc theo đường phố treo những vòng hoa, một số đang sáng đèn. Những bóng đèn đỏ, lục và xanh thắp sáng nhiều ô cửa sổ. Qua một số cửa sổ, ta có thể thấy những cây thông Giáng Sinh lấp lánh ánh đèn. Và tất nhiên, còn có tiếng nhạc phát ra từ một số ngôi nhà, những bài hát quen thuộc, 𝘞𝘩𝘪𝘵𝘦 𝘊𝘩𝘳𝘪𝘴𝘵𝘮𝘢𝘴, 𝘈𝘷𝘦 𝘔𝘢𝘳𝘪𝘢, 𝘚𝘪𝘭𝘦𝘯𝘵 𝘕𝘪𝘨𝘩𝘵.
Mọi sự lẽ ra phải tốt đẹp, bởi vì Giáng Sinh ở một thành phố của tiểu bang Florida cũng giống như Giáng Sinh ở bất cứ nơi nào khác, một khoảng thời gian tuyệt vời, một khoảng thời gian đầy yêu thương. Vẫn là tuyệt vời ngay cả khi bạn là một cảnh sát. Ngay cả khi bạn phải trực vào đêm áp lễ Giáng Sinh và không thể ở nhà với vợ con. Nhưng không nhất thiết là tuyệt vời nếu bạn đang cùng bốn cảnh sát khác phải bắt cho được một tên tù vượt ngục, hoặc có khả năng cao hơn là phải giết hắn vì hắn đang chịu án chung thân nhưng không chịu quay lại nhà tù.
Đi cùng xe với tôi là McKee, một thám tử Bậc Ba, chỉ mới được nâng bậc khỏi công việc tuần tra đường phố được vài tháng nay. Trẻ, mắt trong, má hồng. Kiểu chàng trai Mỹ điển hình và rất, rất nghiêm túc với nghề nghiệp. Như thế là tốt; một cảnh sát phải nên như vậy. Chúng tôi đậu xe cách khoảng bốn nhà tính từ ngôi nhà thuê nơi bà Bogen và ba đứa con đang sống.
Cùng khoảng cách đó ở phía bên kia ngôi nhà là một chiếc sedan, trong đó có Trung úy Mortell và Thám Tử Bậc Một Thrasher. Mortell là một người ở tuổi trung niên, miệng lưỡi chua cay, gầy như que củi, và hầu như không còn chút biểu cảm con người nào sót lại trong đôi mắt. Ông ta là người chỉ huy. Thrasher thì hơi mập, một cảnh sát bình thường.
Trên con đường phía sau nhà Bogen, là một chiếc xe tuần tra khác, trong xe là hai cảnh sát Bậc Một khác, một gã là Dodey và gã kia là Fischihan. Họ ở đó phòng trường hợp Earl Bogen thoát khỏi tay chúng tôi và chạy qua một số sân nhà đến dãy nhà khác. Tôi không nghĩ hắn sẽ làm được điều đó.
Sau một lúc, McKee nói: "Tôi không rõ ở miền Bắc tuyết có đang rơi không. Tôi cược là có." Anh ta đổi thế ngồi. "Không ra vẻ Giáng Sinh nếu không có tuyết. Giáng Sinh với đám cây cọ thì thật kỳ cục!"
"Giáng Sinh đầu tiên cũng đã là như thế," tôi nhắc anh ta.
Anh ta ngẫm nghĩ về điều đó. Rồi nói: "Phải. Phải. Đúng vậy. Nhưng tôi vẫn không thích thế."
Tôi định hỏi anh ta tại sao lại chọn đến sống ở miệt dưới này, thì sực nhớ đến mẹ anh ta. Bà ấy cần thứ khí hậu này; đó là thứ duy nhất giữ cho bà sống.
"Trung sĩ biết không," McKee nói tiếp. "Tôi nghĩ nãy giờ; cái gã Bogen này chắc hẳn điên rồi."
"Ý cậu là vì hắn còn tính người? Vì hắn muốn gặp vợ con vào dịp Giáng Sinh?"
"Chà, hắn thừa biết hắn có thể bị bắt. Hắn mà bị bắt thì càng khốn khó cho vợ con hắn, phải không? Tại sao hắn không thể gửi quà hay gì đó cho họ rồi gọi điện thoại cho họ sau? Hở?"
"Cậu chưa lập gia đình, phải không, McKee?"
"Chưa."
"Và cậu cũng chưa có con. Vậy thì tôi không thể trả lời câu hỏi đó cho cậu được."
"Tôi vẫn nghĩ hắn ta điên rồi."
Tôi không trả lời. Tôi đang nghĩ làm thế nào để truy lùng tên chỉ điểm thối tha đã mách cho chúng tôi về việc Earl Bogen sẽ về thăm nhà vào dịp Giáng Sinh, sẽ truy lùng hắn suốt cả năm tới đây, và truy lùng cho khéo để khỏi vướng vào rắc rối. Đối với tôi, đó là một con chuột thật sự, một kẻ đã chỉ điểm những chuyện như thế. Tôi sẽ khiến hắn phải khổ sở cho dù tôi có phải trả giá.
Rồi tôi nghĩ về điều Trung úy Mortell đã nói với tôi một giờ trước. "Tim này," ông nói. "Tôi e rằng anh không phải là một cảnh sát giỏi. Anh quá đa cảm. Giờ đây anh phải biết một cảnh sát không nên đa cảm. Bogen có đa cảm không, khi hắn làm tàn phế suốt đời người quản lý công ty tài chính trong vụ cướp gần đây nhất của hắn? Hắn có lo lắng gì cho vợ con của người đó không? Đừng ngu ngốc nữa, được không, Tim?"
Đó là câu trả lời cho đề xuất của tôi là cứ để cho Earl Bogen vào gặp gia đình, cho hắn đón Giáng Sinh rồi bắt hắn khi hắn ra khỏi nhà. Tôi nói: chúng ta có mất gì đâu, hãy cho hắn một cơ hội. Tất nhiên, tôi đã biết Mortell sẽ không đồng ý, nhưng dù sao tôi vẫn phải thử đề nghị. Mặc dù tôi biết trung úy Mortell cũng nghĩ như tôi—rằng khi đến lúc Bogen ra đi, thì việc bắt hắn có thể sẽ khó gấp đôi.
Giọng nói trẻ trung và buồn nản của McKee cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: "Anh có nghĩ hắn sẽ mang vũ khí không? Thằng Bogen ấy."
"Tôi nghĩ vậy."
"Tôi mừng là Mortell đã bảo chúng ta không được mạo hiểm với hắn, rằng chỉ cần hắn có động thái định rút súng, chúng ta sẽ bắn hạ hắn. Ông ấy là một cảnh sát già dày dạn, Mortell ấy."
“Người ta vẫn nói vậy. Nhưng cậu đã bao giờ nhìn vào mắt ông ta chưa?"
"Mắt ông ấy thì sao?" McKee hỏi.
"Thôi bỏ qua," tôi nói. "Một chiếc xe buýt đã dừng lại kia kìa."
Chúng tôi biết Earl Bogen không có xe hơi; chúng tôi không tin hắn sẽ thuê xe hoặc đi taxi. Ai cũng nghĩ hắn đang túng thiếu. Một chiếc xe buýt từ trung tâm thành phố dừng lại ở góc đường. Khi hắn đến, rất có thể hắn sẽ đi xe buýt đó. Nhưng hắn không có mặt trên chuyến này. Chỉ có một người phụ nữ xuống xe và rẽ vào Đại Lộ. Tôi thở dài nhẹ nhõm và nhìn vào mặt đồng hồ dạ quang. Mười giờ năm mươi. Một giờ mười phút nữa thì chúng tôi sẽ được thay ca; vụ việc sẽ không xảy ra trong ca trực của chúng tôi. Tôi hy vọng sẽ như vậy. Điều đó là có thể. Tên chỉ điểm có thể đã sai về toàn bộ chuyện này. Hoặc có thể đã xảy ra điều gì đó khiến kế hoạch của Bogen thay đổi, hoặc ít nhất là hoãn chuyến thăm của hắn sang ngày hôm sau. Tôi dựa lưng vào ghế đợi chuyến xe buýt tiếp theo.
McKee hỏi: "Trung sĩ đã từng giết ai chưa?"
"Chưa," tôi đáp. "Tôi chưa bao giờ phải làm vậy. Nhưng tôi đã có mặt khi người khác làm thế."
"Thế ư? Cảm giác thế nào?" Giọng McKee nhuốm chút hào hứng. "Ý tôi là hỏi về người nổ súng ấy? Anh ta cảm thấy thế nào về việc đó?"
"Tôi không biết. Tôi không hỏi anh ta. Nhưng tôi sẽ cho cậu biết anh ta trông ra sao. Anh ta trông như thể sắp nôn mửa, như thể đáng lẽ phải nôn mà không nôn được."
"Ồ," giọng McKee có vẻ thất vọng.
"Còn người bị bắn thì sao? Hắn ta đã làm gì? Tôi chưa bao giờ thấy ai bị bắn cả."
"Hắn ta ư?" tôi nói. "Ồ, hắn thét lên."
"Thét lên ư?"
"Ừ. Cậu đã bao giờ nghe tiếng thét của một đứa trẻ khi bị cánh cửa đóng ập vào ngón tay chưa? Hắn ta hét lên như vậy đấy. Hắn bị bắn vào háng."
"Ồ, tôi hiểu rồi," nhưng giọng McKee không có vẻ gì là cậu ta đã thực sự hiểu. Tôi nghĩ rằng McKee sẽ trở thành kiểu người được gọi là một cảnh sát giỏi—một anh chàng tốt bụng, tỉnh táo và hoàn toàn vô cảm. Đây là lần thứ một triệu, tôi tự nhủ rằng mình nên ra khỏi ngành. Không phải sau ca trực tối nay, không phải tháng sau, tuần sau hay ngày mai, mà ngay bây giờ. Đó sẽ là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất trên đời mà tôi có thể tặng cho bản thân và gia đình. Và đồng thời tôi biết mình sẽ không bao giờ làm được điều đó. Tôi không biết chính xác tại sao. Sợ không thể kiếm sống khi ra khỏi ngành; sợ sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người khi về già như cha tôi đã từng—đó là một số lý do nhưng không phải là tất cả. Nếu tôi nói rằng làm cảnh sát quá lâu khiến nó thấm vào máu bất kể bạn ghét nó thế nào, thì nghe có vẻ giả tạo. Và nghe sẽ còn tệ hơn nếu tôi nêu một lý do khiến tôi vẫn ở lại trong ngành là hy vọng có thể bù đắp cho một số người khác, rằng đôi khi tôi có thể làm điều gì đó tốt đẹp.
"Nếu tôi mà bắn Bogen," McKee nói, "hắn sẽ không thét lên đâu."
"Tại sao không?"
"Anh biết cách bắn của tôi rồi mà. Ở cự ly gần như vậy, tôi sẽ bắn thẳng vào mắt hắn."
"Chắc chắn cậu sẽ làm vậy. Chỉ có điều cậu sẽ không có cơ hội. Chúng ta sẽ tóm hắn, một cách yên lặng. Chúng ta không muốn có tiếng súng nào trong khu dân cư như thế này vào đêm áp lễ Giáng Sinh."
Rồi chúng tôi thấy ánh đèn của chuyến xe buýt tiếp theo ở góc phố. Một ông và một bà xuống xe. Người phụ nữ rẽ vào Đại Lộ. Người đàn ông, cao trung bình nhưng rất gầy, hai tay ôm nhiều gói đồ, bắt đầu đi dọc theo đường.
"Hắn đến kia," tôi nói. "Ra khỏi xe, McKee."
Chúng tôi cùng xuống xe, mỗi người một bên. Người đàn ông đang từ góc đường đi về phía chúng tôi không thể thấy được chúng tôi. Con đường tối âm u vì những hàng cây thông Úc trồng dọc lối đi.
"McKee," tôi nói. "Cậu biết mệnh lệnh là gì rồi đấy. Khi chúng ta tiếp cận hắn, Thrasher sẽ đến gần Bogen trước và dí súng vào lưng hắn. Sau đó cậu chộp lấy hai tay hắn và nhanh chóng còng lại. Tôi sẽ đứng sau vài bước để yểm trợ cho cậu. Mortell sẽ đứng sau Thrasher để yểm trợ cho anh ấy. Cậu hiểu rồi chứ?"
"Rồi," McKee nói.
Chúng tôi tiếp tục bước đi, lúc đầu hơi nhanh, sau đó chậm lại, để có thể tiếp cận Bogen đang đi về phía chúng tôi, sao cho đúng lúc, nghĩa là khi hắn đã đi quá vị trí xe của Mortell và Thrasher, nhưng vẫn chưa đến được ngôi nhà nơi gia đình hắn đang ở.
Khi chúng tôi chỉ còn cách Bogen vài thước, hắn đi qua một khoảng trống, nơi ánh trăng lưỡi liềm xuyên qua các cành cây. Bogen không đội mũ, chỉ mặc áo khoác thể thao, áo sơ mi và quần dài. Hắn đang mang chừng sáu gói hàng, không gói nào quá lớn nhưng tất cả đều được bọc bằng giấy màu sặc sỡ, giấy bạc và ruy-băng. Tóc Bogen cắt ngắn kiểu đầu đinh, chứ không dài như trong ảnh trong hồ sơ cảnh sát, và hắn đã để ria mép; nhưng tất cả những điều đó chẳng che giấu được bao nhiêu.
Ngay lúc đó hắn nhìn thấy chúng tôi và bước chân tỏ ra do dự. Rồi hắn dừng lại. Thrasher, đi ngay sau lưng hắn, suýt va vào hắn. Tôi nghe giọng ồm ồm của Thrasher: "Bỏ những gói đồ xuống và giơ tay lên, Bogen. Ngay lập tức!"
Hắn thả rơi các gói đồ. Chúng rơi lăn lóc quanh chân hắn trên vỉa hè và hai gói bị rách toạc. Một chiếc xe đua đồ chơi lộ ra trong một gói. Nó vẫn còn được lên dây cót một chút vì khi nó bung ra khỏi gói, cái động cơ nhỏ kêu rù rì và chiếc xe đồ chơi tí hon phóng qua vỉa hè chừng hai ba bước. Từ một gói khác, một con búp bê nhỏ rơi ra, nằm ngửa trên vỉa hè, đôi mắt to được tô màu nhìn lên trời. Tôi nghĩ đó là loại búp bê được gọi là búp bê đẹp như tranh; dù sao, nó được mặc áo cô dâu. Từ một trong những gói khác, một thứ chất lỏng bắt đầu rỉ ra vỉa hè và tôi đoán đó là một chai rượu vang Giáng Sinh dành cho Bogen và vợ hắn.
Nhưng khi thả rơi các gói đồ, Bogen không giơ tay lên. Hắn quay ngoắt lại và tiếng khuỷu tay hắn đập vào mặt Thrasher nghe thật ghê rợn. Sau đó tôi nghe tiếng súng của Thrasher khi ông bóp cò theo phản xạ, nhưng tia chớp từ nòng súng của ông thì hướng lên trời.
Tôi nâng súng lên ngay khi Bogen thò tay vào trong áo khoác nhưng tôi chưa kịp bắn thì McKee đã nổ súng. Đầu Bogen bật ngửa ra sau như thể ai đó vừa đấm vào cằm hắn bằng gót bàn tay. Hắn loạng choạng lùi lại, xoay người và ngã xuống.
Tôi cầm đèn pin đi tới chỗ Bogen. Viên đạn do McKee bắn đã xuyên vào mắt phải của Bogen và giờ đây ở đó chỉ còn một lỗ hổng ghê rợn. Không thể cưỡng lại được, tôi lia ánh đèn pin chỉ trong thoáng chốc vào mặt McKee. Thằng nhóc trông tái nhợt nhưng mắt thì sáng lên vì phấn khích và cậu ta không hề có vẻ buồn nôn chút nào. Cậu ta cứ liếm môi, một cách lo lắng. Cậu ta cứ nói mãi: "Hắn chết rồi. Giờ anh không cần phải lo lắng về hắn nữa. Hắn chết rồi."
Đèn nơi cửa trước của các ngôi nhà gần đó bật sáng và người ta túa ra. Mortell la lớn: "Hãy vào nhà đi. Không có gì để xem cả. Việc của cảnh sát. Vào nhà đi."
Tất nhiên, hầu hết bọn họ không tuân lệnh. Họ đến và nhìn, mặc dù chúng tôi không cho họ đến gần thi thể. Thrasher báo cáo qua máy bộ đàm cho Sở chỉ huy. Mortell bảo tôi: "Tim, hãy đi báo cho vợ hắn. Và bảo bà ấy phải xuống đây để nhận dạng lần cuối cho chúng ta."
"Tôi ư?" tôi nói. "Sao anh không cử McKee đi? Cậu ta không phải típ người nhạy cảm. Hoặc sao anh không tự đi? Dù sao thì toàn bộ kế hoạch nhỏ bé khéo léo này cũng là ý tưởng của anh, Trung úy nhớ chứ?"
"Anh đang chống lệnh đấy hả?"
Rồi tôi nghĩ ra một điều. "Không dám," tôi nói. "Không sao. Tôi sẽ đi."
Tôi rời khỏi họ và đi đến ngôi nhà nơi vợ con Bogen đang sống. Khi bà ấy mở cửa, tôi có thể nhìn vào phòng khách được bày trí đơn giản, rẻ tiền, nhưng lúc này trông không rẻ tiền nữa, nhờ ánh sáng từ cây thông được trang trí. Tôi có thể thấy những món quà được đặt ngay ngắn quanh cây thông. Và nhìn qua góc phòng ngủ, tôi thấy đôi mắt to đầy e dè của một bé gái khoảng sáu tuổi và một bé trai lớn hơn chừng hai tuổi.
Bà Bogen có vẻ hơi sợ hãi khi thấy tôi đứng đó. "Vâng? Có chuyện gì vậy?"
Tôi liền nghĩ đến các tờ báo. Tôi nghĩ: "Có gì phải ngại? Dù sao ngày mai vụ việc cũng sẽ lên báo." Rồi tôi nhớ ra rằng ngày mai là Giáng Sinh, sẽ không có tờ báo nào được phát hành, và hiếm ai bận tâm đến việc bật radio hay ti-vi.
"Đừng lo lắng," tôi nói với bà ấy. "Tôi chỉ đi thông báo cho mọi người trong khu phố biết chuyện gì vừa xảy ra. Chúng tôi đã bắt quả tang một tên trộm đang hành sự, thưa bà, và hắn chạy theo đường này. Chúng tôi đuổi kịp hắn ở đây và phải bắn hắn. Nhưng mọi chuyện đã xong rồi. Chúng tôi không muốn ai ra ngoài, gây thêm xáo trộn, vậy xin hãy đi ngủ lại, được không ạ?"
Miệng và mắt bà mở to. "Ai—ai vậy?" giọng bà rất khẽ.
"Chẳng phải ai quan trọng," tôi nói. "Chỉ là một tên côn đồ trẻ tuổi."
"Ồ," bà nói và tôi có thể thấy sự nhẹ nhõm hiện lên trên mặt bà và lúc đó tôi biết linh cảm của mình đã đúng: Bogen đã không cho bà biết hắn sẽ đến; hắn muốn gây bất ngờ cho bà. Nếu không vậy thì hẳn bà đã đoán ra ngay sự việc.
Tôi chúc bà ngủ ngon rồi quay đi, nghe tiếng bà khẽ đóng cửa sau lưng tôi.
Khi tôi quay lại gặp Mortell, tôi nói: "Tội nghiệp Bogen. Hắn đã tự chui vào bẫy một cách vô ích. Gia đình hắn thậm chí không có ở nhà. Tôi đã hỏi một bà hàng xóm và bà ta nói mấy mẹ con đã đi đến nhà mẹ của bà Bogen và sau Giáng Sinh họ mới về."
"Ồ, thật bất ngờ," Mortell nói, nhìn những người từ xe cứu thương của nhà xác đang đưa Bogen lên cáng.
"Đúng vậy," tôi nói. Tôi tự hỏi Mortell sẽ làm gì với tôi khi ông biết điều tôi đã làm, mà thế nào rồi ông cũng biết. Lúc ấy tôi không bận tâm lắm. Điều quan trọng là bà Bogen và những đứa trẻ được vui lễ Giáng Sinh như đã dự định. Ngay cả khi tôi quay lại vào ngày mốt để báo cho bà ấy biết chuyện gì đã xảy ra, thì cũng sẽ không làm mất đi niềm vui ấy.
Có thể những gì tôi đã đem đến cho họ không nhiều nhặn gì, nhưng nó cũng là một điều gì đó giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Không nhiều, nhưng cũng có đôi chút.