Sunday, April 14, 2024

TÀU DI SẢN MIỀN TRUNG

 TÀU DI SẢN MIỀN TRUNG

Mình sẽ không nói gì nhiều về con tàu “chợ” mang tên Di Sản Miền Trung, bởi đơn giản với mình, nó là một phương tiện nối liền 2 quê hương.
Nhưng mình nghĩ đây là phương tiện giao thông mà mình có thể sẽ lựa chọn lại khi có dịp đi Huế.
Hôm qua, vợ chồng mình, công dân Huế - Quảng, quyết định trải nghiệm tàu di sản miền trung trong tâm trạng háo hức.
Cảm giác rất vui vì 30 năm rồi mới đi tàu “chợ” trở lại.
TÀU CHỢ
Vẫn là tàu chợ thôi.
Đường ray vẫn vậy .
Tàu vẫn là tàu xưa thôi. Nhưng sạch sẽ, mới mẻ, rộng rãi hơn xưa nhiều.
Thế hệ tụi mình là thế hệ đi tàu chợ suốt những năm tháng thanh xuân. Ông xã mình có vô vàn kỷ niệm với những chuyến tàu chợ thời bao cấp..
Tàu đông khách.
Gặp cuối tuần nên những gia đình trẻ đưa con về quê nhiều. Khách du lịch nước ngoài cũng đông.
Điểm cộng lớn nhất của con tàu này là cho những gia đình trẻ, có con nhỏ được thoải mái suốt chặng đường về với Mạ, về với nội ngoại.
Tàu chạy đúng giờ . Giá vé rẻ. À, giảm giá 15% cho người trên 60 tuổi. 😀
Đồ ăn thức uống trên tàu là những món ăn nhẹ nhanh (bánh lọc bánh nậm bánh bao). Giá phải chăng.
Những tiện nghi tối thiểu cho một chuyến đi hơn 2 tiếng mình nghĩ là rất tốt.
Không đòi hỏi gì thêm.
Tàu chạy băng qua những cung đường rất đẹp. Bên núi bên biển đủ đầy.
Những cảm xúc của một thời đi tàu quay về trong trí.
Vui có.
Buồn có.
Tụi mình mừng vì mọi thứ chung quanh ngày càng tốt hơn. Chỉ mong tốt được lâu bền.
















Monday, April 8, 2024

TỪNG GIỌT KHÔNG - Bs Nguyễn Bảo Trung.

 TỪNG GIỌT KHÔNG - Bs Nguyễn Bảo Trung.



"- Nếu bác sĩ còn vài tháng để sống, bác sĩ sẽ làm gì?
- Tôi hả?
- Ừm ....
- Tôi cứ sống cứ thở mỗi ngày thôi.
Những gì có thể làm, có thể nói với nhau, tôi đều làm và nói. Thậm chí tỏ tình với người xa lạ. Thích là thích ngay cái nhìn đầu tiên, thương là thương ngay cái chạm đầu tiên.
Tôi cũng như anh, là người đi tìm. Tìm bình yên giữa cuộc đời biến động, tìm bến bờ giữa biển rộng mênh mông, tìm lời kinh trong vô thường bất nhị ...
Và tôi khác anh, do tôi là bác sĩ, mỗi ngày tôi đều đối mặt với tử sinh, nên tôi dễ dàng bày tỏ ngay điều mình nghĩ và có thể buông nhanh hơn một chút.
Chúng ta mãi là cậu học trò, anh ạ, trong khi cuộc đời thì khảo thí không ngừng, khi bài thi là cái chết, mất mát, khi bài thi về lòng tin phản bội, yêu thương oán thù, khi bài thi về sự giàu có, quyền lực....
Dù chúng ta có giỏi cách mấy, điểm mỗi môn cao ngất ngưỡng, cuối cùng trung bình cộng lại vẫn bằng không.
Rồi một ngày bác sĩ thốt lên: Mạch bằng không, huyết áp bằng không.
Cả cuộc đời này rồi cũng bằng không.
Nhưng trước khi bằng không, chúng ta có thể cộng thêm vào đó những yêu thương, những sẻ chia, những bao dung, những lời thơ...
Để hành trình này có ý nghĩa hơn.
Để sống 10 năm hay 100 năm, cũng thấy vui. Vui với tia nắng sớm mai. Vui với cơn mưa dầm tối qua. Vui với nụ cười trẻ thơ.”