Saturday, December 31, 2022

Cuối năm !


Cuối năm !

Không có tiếc nuối cho những gì đã qua, những điều giúp mình hoàn hảo theo cách của mình bây giờ.
Ngày Tháng đã êm trôi bên đời mình.
Ngày Tháng đến.
Bình yên, lặng lẽ.
Không ồn ào, không lên tiếng. Đến nỗi có lúc thảng thốt giật mình. Ô hay, đông đã sang mùa ?
Ngày Tháng đi.
Khúc tình ca giao mùa chợt sâu lắng hơn, buồn hơn nhưng nhẹ nhàng hơn.
Những giấc ngủ đến nhanh hơn và sâu hơn.
Những giấc mơ không còn giật mình, trăn trở.
Ngày mai vui sẽ đến.
Mình nghe tim mình gõ đều từng tiếng;
như chưa từng lỗi nhịp bao giờ.

KHÚC HÁT THANH XUÂN


https://www.youtube.com/watch?v=hiDouSqDy2c

“Ngày ấy khi Xuân ra đời
Một trời bình minh có lũ chim vui
Có lứa đôi, yêu nhau rồi
Hẹn rằng còn mãi không nguôi.
Nhạc lắng hương xuân bồi нồi
Như vì tình ai tiếng hát lên ngôi
Nói với nhau, yêu nhau rồi
Một ngày còn mới tươi môi
Rồi nắm tay cùng nói vui
Những câu êm êm không rời vai.
Rồi lả lơi, hình dáng ai
Khuất xa biến vào nẻo khơi
Từ đó khi xuân tái нồi
Cho bùi ngùi thương nhớ tới xa xôi.
Nhớ tới câu thương yêu người
Một ngày tuổi mới đôi mươi.”
WHEN WE WERE YOUNG - JOHANN STRAUSS
Lời Việt KHÚC HÁT THANH XUÂN của Phạm Duy.
————-
Vũ trụ tuần hoàn. Xuân đến rồi đi.
Phạm Duy dùng chữ TÁI HỒI thật tuyệt để chỉ sự tuần hoàn của vạn vật.
Nhưng Xuân của đời người thì làm chi có chuyện TÁI HỒI ?
Nên người ta chỉ biết “bùi ngùi thương nhớ tới xa xôi”.
Nên người ta lục tìm lại trong ký ức những tươi đẹp của ngày xưa cũ để “nhớ tới câu thương yêu người”;
Và để biết mình đã từng sống hết mình trong tuổi thanh xuân.

Friday, December 23, 2022

Nguồn gốc của món Bò Bía

Nguồn gốc của món Bò Bía



Hồi nhỏ, nghe người ta rao món bò bía, tui thèm chảy nước miếng. Ngày đó khoái ăn thịt bò nhưng thịt bò mắc mỏ lại nghe rao bò bía tưởng là cuốn thịt bò. Mãi đến lần đầu ăn bò bía mới biết nó chỉ có tôm khô, củ sắn và lạp xưởng nhưng nó vẫn ngon khó tả, nhất là lúc chấm cuốn bò bía ngập vô tương đen có ớt xay hòa cùng hành phi vàng ươm.

Bò bía (tiếng Phúc Kiến: pȯh-piáⁿ, 薄皮卷, tiếng Hán Việt là Bạc bính, nghĩa là bánh mỏng) là món cuốn theo phong cách ẩm thực Triều Châu (Quảng Đông) và Phúc Kiến, Trung Quốc, hiện phổ biến ở Đài Loan, Singapore và Malaysia. Tại Phúc Kiến, món này thường dùng ở Hạ Môn, còn ở Quảng Đông, món ăn phổ biến tại vùng Triều Sán ở phía đông của tỉnh trong lễ thanh minh. Tại Việt Nam, món này có thể do các di dân Triều Châu hoặc người Peranakan (hay còn gọi là Baba Nyonya, tục gọi người Bà Ba) du nhập vào.

Bò bía làm kiểu truyền thống nay hiếm thấy ở Việt Nam. Loại bánh tráng để cuốn món bò bía nguyên bản kiểu Phúc Kiến là loại bánh tráng bía mềm mịn làm từ bột mì (mà các bà nội trợ thường dùng để cuốn chả giò). Thành phần của cuốn bò bía rất phong phú: xà lách, giá, trứng, tôm, tôm khô, đậu phộng, tương ớt, tương đen bên cạnh thành phần chính là hỗn hợp củ sắn cà rốt. Cuốn bò bía nguyên bản khá to, gấp 3 lần cuốn bò bía Sài Gòn. Do vậy người bán thường cắt làm nhiều phần cho dễ ăn.

Trở về Sài Gòn, bò bía mặn được làm bằng các nguyên liệu gồm lạp xường, trứng gà tráng, cà rốt, rau xà lách, củ sắn, hay su hào, tôm khô, rau thơm… tất cả thái nhỏ và cuộn trong bánh tráng làm từ bột mì. Gia vị dùng kèm là tương đen ăn kèm đậu phộng, hành phi và ớt xay. “Việc sử dụng bánh tráng thường thay cho bánh tráng bía để cuốn bò bía ở miền Nam cũng có thể lý giải do nguồn dự trữ gạo địa phương phong phú, người Hoa đã sử dụng để thay thế cho nguyên liệu bột mì trong bánh tráng bía, cũng từ đó thay đổi cách gói bò bía”.

https://saigonchuyenchuake.wordpress.com/2015/07/30/nguon-goc-cua-mon-bo-bia/?fbclid=IwAR0gDgICx7BPeaiYe5PNRotNoGhKnFKPIiYu96CFFaDia07SwS51r3r8v_I

Saturday, December 17, 2022

NGHE GÌ LÚC BỊ GIAM CẦM - 𝗖𝗔𝗣𝗧𝗜𝗩𝗘 𝗔𝗨𝗗𝗜𝗘𝗡𝗖𝗘 - Jack Ritchie

NGHE GÌ LÚC BỊ GIAM CẦM

𝗖𝗔𝗣𝗧𝗜𝗩𝗘 𝗔𝗨𝗗𝗜𝗘𝗡𝗖𝗘 Jack Ritchie
Dịch giả ; VĨNH BÁ
Adam Carlson lắng nghe tiếng chó tru văng vẳng, và mười lăm giây sau ông nghe tiếng động cơ máy bay. Tiếng động cơ nhanh chóng lớn dần lên cho đến khi chiếc máy bay bay ngang qua ngay trên căn nhà.
Trong ánh sáng chói chang của cái bóng điện trần trên đầu, ông liếc nhìn đồng hồ tay. 2:32 sáng.
Adam ngồi dậy trên chiếc giường cá nhân, nhìn quanh phòng một lần nữa. 12 feet x 14 feet (3,6m x 4,2m). Không cửa sổ. Một khối bê-tông vững chắc ngoại trừ cánh cửa gỗ sồi nặng nề. Gần như cách âm, nhưng không hoàn toàn cách âm. Con chó chắc hẳn ở gần đây.
Ông đã ở đây bao lâu? Có vẻ như đã nhiều ngày, nhưng thật ra chỉ chừng tám tiếng đồng hồ. Mọi sự bắt đầu tối qua. Sẽ kết thúc ở đâu?
Adam vừa mới đưa xe vào ga-ra và bắt đầu đi theo con đường nhỏ dẫn vào nhà thì chúng từ trong bóng tối bước ra. Hai tên, đầu trùm kín, súng trong tay.
Ông giật mình, đương nhiên, nhưng không thật sự sợ hãi. Ông đưa hai tay lên quá đầu. “Cứ lấy hết tiền, nhưng để cái ví lại.” Ông nghĩ đến nỗi phiền toái phải xin bản sao bằng lái xe và rất nhiều loại thẻ khác nhau cùng với thẻ căn cước nếu cái ví bị cướp mất.
Nhưng chúng không màng đến cái ví hay tiền bạc. Gã cao lớn vạm vỡ chỉ ra hiệu bằng khẩu súng tự động rằng hắn muốn Adam đi trước.
Họ đi ngược lại lối xe ra vào, qua hai trụ cổng, tới chỗ chiếc sedan màu tối đang đậu một bên con đường rải sỏi.
Adam đã bị bịt mắt, trói lại, và đưa lên nằm trên sàn xe phía sau. Thoạt đầu ông cố ghi nhớ hướng xe chạy. Nhưng xe chuyển hướng nhiều lần cho đến khi ông rối trí và bỏ cuộc.
Một giờ sau xe dừng lại và hai mắt cá chân ông được mở trói. Vẫn bị bịt mắt, ông bị dẫn đi theo một lối đi nhỏ và ông nghe tiếng mở cửa. Ông được dẫn xuống một số bậc cấp vào trong phòng này.
Khi chúng mở dây trói tay và gỡ băng bịt mắt cho ông, ông hấp háy mắt vì ánh sáng đột ngột. Khi mắt đã quen với ánh sáng, ông thấy một căn phòng trống trải với một cái giường đơn, một chiếc ghế dựa duy nhất, một cái bàn, giấy và bút.
Gã cao lớn lên tiếng lần đầu tiên. “Ngồi xuống,” hắn ra lệnh. “Ông sẽ viết một tin nhắn cho vợ ông. Chúng tôi sẽ đòi hai trăm ngàn đô-la.”
Adam trố mắt nhìn hai kẻ đang trùm kín đầu. “Hai trăm ngàn đô-la?”
Có lẽ đằng sau lớp vải trùm đầu là một nụ cười. “Đúng thế, thưa ông. Có lẽ giờ đây ông đã nghiệm ra lý do chúng tôi bắt giữ ông.”
Adam liếm môi. “Vợ tôi đã đi châu Âu với mẹ cô ấy tuần trước.”
Hai gã trùm kín mặt quay sang nhìn nhau. Chúng có vẻ lưỡng lự chăng? Gã cao lớn đưa súng lên. “Chúng tôi muốn hai trăm ngàn. Chúng tôi không cần biết ông làm cách nào để có tiền hoặc ai lo việc gom tiền cho ông, nhưng chúng tôi muốn có số tiền ấy.”
Adam ngồi xuống nơi bàn. “Harold Bannister. Ông ấy là luật sư của tôi, đồng thời cũng là người tư vấn lâu năm cho tôi.”
Khẩu súng lại huơ lên. “Cầm bút lên. Tôi sẽ nhắc cho ông viết.”
Và Adam đã viết:
Harold thân mến,
Tôi muốn anh thu xếp đủ hai trăm ngàn đô-la, không tờ nào có mệnh giá lớn hơn một trăm.
Rồi anh sẽ được hướng dẫn qua điện thoại phải làm gì với số tiền ấy. Đừng báo cảnh sát. Nếu anh làm thế, anh sẽ không còn gặp lại tôi nữa.
Adam Carlson
Gã cao lớn đọc cái tin nhắn rồi gật đầu. Hắn và tên đồng bọn rời khỏi phòng và Adam nghe tiếng cánh cửa nặng nề được khóa lại.
Adam lại nằm xuống cái giường đơn. Ông nhắm mắt để khỏi bị chói vì cái bóng điện trần duy nhất trên đầu.
Liệu chúng có giết ông sau khi nhận được tiền? Nhưng nếu chúng định làm vậy thì tại sao chúng lại chịu khó trùm kín mặt? Adam bám víu lấy ý tưởng này như một cái phao cứu mạng. Chừng nào chúng còn trùm đầu—chừng nào chúng còn chắc chắn rằng ông không thể nhận mặt được chúng—thì ông vẫn toàn mạng.
Adam giật mình tỉnh giấc khi ông nghe tiếng chìa khóa mở cửa. Ông nhìn đồng hồ tay. Tám giờ hai mươi lăm. Ông đã thiếp được một giấc. Ông cảm thấy tim đập thình thịch khi nhìn cánh cửa mở ra.
Chỉ một mình gã cao lớn bước vào với một cái khay. Hắn vẫn trùm kín đầu. “Bữa ăn sáng của ông đây,” hắn nói.
Hắn chờ cho đến khi Adam ra dấu đã ăn đủ no mới lấy cái dải băng bịt mắt trong túi ra. “Ông sẽ gọi đến văn phòng của ông. Bảo thư ký của ông rằng ông sẽ đi vắng ít nhất là một tuần. Bảo cô ấy ông sắp đi xa.”
Ông được dẫn ra cái chỗ ngay bên ngoài cửa phòng.
“Số điện thoại văn phòng là gì?” gã cao lớn hỏi.
Adam nói cho gã biết và rồi ông nghe tiếng quay số. Ông cảm thấy cái điện thoại dúi vào tay mình. Thư ký của ông, Madge, trả lời khi nghe chuông. “Madge này,” Adam nói, “tôi sẽ không đến văn phòng trong khoảng một tuần. Tôi sẽ đi nghỉ một chuyến ngắn ngày.”
“Vâng, thưa ông,” cô ấy nói. “Tôi liên lạc với ông ở đâu trong trường hợp cần thiết?”
“Cô không cần phải làm thế đâu. Hoãn hết mọi công việc. Hủy tất cả các cuộc hẹn của tôi.”
Gã cao lớn lấy lại điện thoại khỏi tay ông. “Có lẽ còn có ai khác ông nên gọi, phải không? Ông nhớ cho, vì sức khỏe của chính ông, chúng tôi không muốn ai đâm ra lo lắng cho ông và đi báo cảnh sát.”
Adam ngẫn nghĩ một lát. “Quản gia của tôi.” Ông đọc số nhà cho gã cao lớn và điện thoại một lần nữa được ấn vào tay ông.
“Bà Regan?”
“Vâng. Phải ông đấy không, ông Carlson?”
“Tôi đây.”
“Ông đang ở đâu thế? Sáng nay không thấy ông xuống nhà ăn sáng tôi đã đâm lo. Tôi bảo James đi kiếm ông, nhưng anh ta không thấy ông đâu cả. Anh ta nói chắc hẳn tối qua ông có về nhà, bởi vì mấy chiếc xe đang có trong ga-ra cả.”
“Tôi có về. Nhưng sáng nay tôi đi sớm. Một người bạn đến đón tôi nơi cổng.” Ông hít vào một hơi. “Bà Regan này, tôi sẽ vắng nhà chừng một tuần. Chỉ là đi nghỉ thôi.”
“Được rồi,” bà ấy nói. “Nhưng có thư của bà nhà đến chiều qua. Tôi để thư lại trên bàn trong phòng khách, tôi chắc ông đã không thấy.”
“Đúng thế. Tôi đã không thấy.”
“Ông có muốn lấy thư trước khi ông đi không?”
“Không. Cứ giữ đó cho đến khi tôi về.”
Một quãng im lặng ngắn. “Tôi có thể chuyển tiếp thư đến nơi ông đang lưu trú?”
“Đừng,” Adam nói. “Tôi không biết chính xác nơi tôi sẽ đến. Phần lớn thời gian tôi sẽ đi trên đường.”
Gã cao lớn dẫn ông vào lại trong phòng và cởi băng bịt mắt cho ông. Đến tối đồng bọn của hắn mang cơm vào.
Có lẽ chúng thay phiên nhau canh cửa, Adam nghĩ thầm; gã cao lớn ban ngày còn gã thấp bé ban đêm.
Adam lên tiếng. “Các ông đã nghe tin gì từ Bannister chưa?”
Gã thấp bé lắc đầu. Hắn chờ Adam ăn xong. Có vẻ rất sốt ruột. Hắn có thói quen cấu vào các đốt ngón tay của bàn tay phải.
Vào buổi sáng, gã cao lớn mang bữa điểm tâm đến cho Adam.
Adam ban đầu nhắp chút cà phê. “Các . . . các ông đã nhận được tiền chưa?”
Gã cao lớn lắc đầu. “Chưa. Chúng tôi gia hạn cho Bannister đến thứ Năm.”
Giờ, ngày, và đêm chậm rãi trôi qua. Rồi vào chiều thứ Năm khi gã cao lớn bước vào, giọng hắn rất gay gắt. “Bannister đang câu giờ.” Hắn lấy cái dải băng bịt mắt trong túi ra. “Tôi sẽ cho ông nói chuyện với ông ta và ông phải nói cho thuyết phục. Bảo ông ta chuẩn bị sẵn tiền trước 12 giờ trưa mai nếu không thì ông ta có thể quên luôn chuyện này. Ông hiểu ý tôi rồi chứ.”
Adam lau mồ hôi hai bàn tay. “Vâng. Tôi hiểu.”
Ở chỗ điện thoại, Adam chờ cho đến khi Bannister bắt máy, “Harold này, tại sao anh chưa chuẩn bị tiền?”
“Adam hả?” Bannister nói. “Phải ông đấy không?”
“Tôi đây.”
“Ông vẫn ổn chứ?”
“Vâng,” Adam nói. “Tôi vẫn ổn. Nhưng họ nói anh đang cố trì hoãn.”
Bannister tỏ ra do dự. “Không phải thế, Adam ạ. Nhưng tập trung cho đủ một món tiền như thế cần phải có thời gian. Và tôi cứ nghĩ mãi, giá cổ phiếu của ông ở công ty Altiline Chemicals hiện ở mức 28½. Tôi nghĩ nếu ta chờ được tới thứ Hai thì giá cổ phiếu có thể cao hơn.”
“Bán đi,” Adam xẵng giọng. “Ngay tức khắc.”
Bannister thở dài. “Thôi được, Adam. Còn cổ phần của ông trong Shorre Apartments thì sao, giá tốt nhất mà Rogers đưa ra cho tôi là 75.000 đô-la.”
“Cứ nhượng cho ông ta.” Adam nắm chặt ống nghe. “Harold này, anh phải chuẩn bị đủ tiền trước trưa mai. Nếu lo không xong, thì mọi sự sẽ quá muộn.”
Đường dây im lặng trong chừng năm giây. “Tôi hiểu rồi, Adam. Tôi sẽ tìm mọi cách gom tiền đầy đủ. Ông có thể tin tôi.”
Một giờ trưa hôm sau khi gã cao lớn mang cơm trưa đến cho ông, Adam đứng dậy khỏi cái giường đơn. “Bannister đã có sẵn tiền chưa?”
Gã cao lớn gắt gỏng. “Chúng tôi gọi điện và ông ta nói đã có tiền rồi. Nhưng chúng tôi sẽ biết ngay có hay không khi đi nhận tiền tối nay.” Hắn để cái khay lên bàn. “Nên cầu nguyện cho đừng xảy ra trục trặc.”
Đã quá 10 giờ đêm khi Adam nghe tiếng chìa trong ổ khóa cửa. Ông thấy tim mình đập thình thịch. Cả hai tên vẫn trùm kín đầu.
Mười phút sau Adam thấy mình bị trói chân tay và bịt mắt lần nữa, rồi bị đưa lên nằm trong thùng xe phía sau. Ông có cảm tưởng chúng lái đi mãi không dừng, nhưng cuối cùng xe cũng đậu lại. Ông bị lôi ra khỏi xe và thả xuống một bãi cỏ bên vệ đường.
Adam chờ đợi, sợ đến điếng người, không rõ còn có thể xảy ra chuyện gì nữa đây. Rồi ông nghe tiếng xe đi xa dần.
Ông nằm đó trong một chốc, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, rồi tìm cách tháo dây trói. Khi đã tự do, ông đứng dậy. Trăng rằm sáng vằng vặc và xuôi theo con đường miền quê chừng nửa dặm ông lờ mờ thấy bóng đen của một ngôi nhà nông trại và một nhà kho. Ông bắt đầu đi về phía ấy để xin giúp đỡ.
* * *
Quá hai giờ sáng cảnh sát mới thẩm vấn xong Adam. Khi ông được cho ra về, ông thấy Bannister đang chờ.
Bannister trông có vẻ mệt mỏi. “Cảnh sát chỉ trích tôi, Adam ạ. Bảo rằng lẽ ra tôi nên báo cáo vụ bắt cóc liền ngay khi nhận tin nhắn của ông.”
Ra khỏi tòa nhà, hai người lên xe của Bannister. Adam dụi mắt. Ông mệt rã rời, nhưng quá căng thẳng muốn ngủ cũng không được. “Tôi có thể mời anh vào quán uống rượu.”
Bannister xoay chìa khóa khởi động xe. “Giờ này có lẽ không còn quán nào mở cửa, nhưng ông có thể đến nhà tôi thử một trong các loại martini của tôi.”
Hai mươi phút sau, trong phòng khách của Bannister, Adam ngồi vào một chiếc ghế bành và cố thư giãn. Bannister đi tới cái tủ rượu. “Kẻ gọi điện cho tôi nói giọng miền trung tây. Chắc chắn là giọng trung tây. Thế tên kia nói giọng miền nào?”
“Tôi không biết. Tôi không hề nghe hắn nói lời nào.”
Rồi thì Adam nghe tiếng chó tru.
Ông khựng người khi nghe tiếng máy bay đang đến gần. Tiếng động cơ lớn dần cho đến khi chiếc máy bay gầm rú ngang qua trên đầu.
Adam nhìn đồng hồ tay. 2:32 sáng.
Ông tròn xoe mắt. Từ hôm thứ Hai đến nay, đêm nào ông cũng nghe tiếng chó tru và tiếng máy bay đến cùng một lúc.
Nơi tủ rượu, Bannister nhìn lướt qua những cái chai. “Cái chai vermouth quái quỷ trốn đâu rồi nhỉ?” Ông ta lơ đãng cấu vào những đốt tay của bàn tay phải.
“Ah, đây rồi.” Ông ta cầm lấy cái chai rồi quay lui. “Ờ, hãy hy vọng cảnh sát sẽ tóm được bọn tống tiền ông.”
Nãy giờ Adam đang nhìn sững cái sàn nhà, gần như nhìn thấy căn phòng nhỏ mà chắc hẳn là ở dưới tầng hầm. Rồi ông ngẩng lên nhìn ông luật sư thấp bé. Ông nhếch mép cười. “Ừ, tôi linh cảm họ sẽ tóm được.”