Càng
ngày càng nhiều chuyện hí. Xã hội muôn màu muôn vẻ. Bệnh viện là nơi tập trung
nhiều mảng đời. Giàu - nghèo. Hạnh phúc- bất hạnh...
Cuộc sống của mình và tư
duy mình ngày càng phong phú.
Mẹ nhớ có một ngày mẹ
đang đi thực tập ở khoa Nhi. Thường thì sinh viên sẽ trực bắt đầu từ sáng hôm
nay đến trưa ngày mai mới về nhà được.
Một ngày mẹ trực đầu bù
tóc rối. Khi mẹ ra trực, từ cổng bệnh viện TW Huế, mẹ bước ra đường Lê Lợi,
nhìn qua công viên , về phía sông Hương. Trời dịu mát. Nắng nhẹ nhàng. Người đi
qua đi lại, thư thái. Tự nhiên mẹ thấy nao lòng. Cách nhau có một hàng rào sắt
và một khoảng sân thôi vậy mà cuộc sống con người như hai thái cực. Một bên thì
bình yên, thong dong. Một bên thì đau đớn vật lộn từng ngày với thần
chết.
Mẹ nghĩ mình thật may
mắn. Được yên ổn. Được nhìn thấy nỗi đau và có thể chữa lành nỗi đau cho người
khác.
Những người không học Y
họ không có được điều đó.
Bảo kể chuyện rất
hay.
Bảo thấy đó, mới có 2 , 3
tuần, Bảo gặp biết bao là người. Chẳng ai giống ai. Không ai lập lại ai. Cứ thế
mà kinh nghiệm nhìn người, đoán người, đoán việc, xử lý của mình cứ tốt dần
lên.
Bảo sẽ thấy biểu hiện bên
ngoài của một người chưa chắc đó là chính họ. Mình sẽ nhầm lẫn, rồi sẽ rút kinh
nghiệm dần.
Bệnh
viện: 7/7/2017
Hôm
nay Bảo đã thử gấp ra trải giường theo kiểu vuông góc giống trong video. Y tá thì
chỉ nhét vô thôi chứ không gấp kiểu đặc biệt, có lẽ do ra này nhỏ hơn ra trong
video. Nhưng cũng hay! :D
Một
số bệnh nhân và một số chuyện mới của hôm nay:
Một
người đàn bà xin 2 cốc cà phê và đường trước khi rời bệnh viện. Bà là người vô
gia cư. Bảo cứ đưa như bà yêu cầu mà không nghĩ ra là không nên. Y tá sau nói
Bảo đừng đưa thêm, vì bà ấy sẽ tiếp tục xin nữa.
Trách nhiệm của bệnh viện
là chăm sóc sức khỏe chứ không phải chăm sóc ăn uống. Chuyện ăn uống có
những tổ chức khác lo. Cho nên mình xác định mình giúp người vô gia cư
kiểu khác.
Tuy nhiên chuyện lâu lâu
mình cho họ một lần, xem như mình lấy của chính mình cho họ , mẹ nghĩ không có
gì quan trọng. Mình không để lập lại nhiều quá thôi.
Bảo rất tốt.
Nếu là mẹ , mẹ cũng làm
thế. Và đôi khi vẫn có thể, mình mua cho họ một cái bánh, nếu họ thực sự đang
đói.
Một
người đàn ông chăn trùm đầu đang nằm ngáy trên giường bệnh. Y tá vào biểu dậy,
đến giờ về rồi! Hình như sau đó Bảo thấy bảo vệ còng tay ông già này. Chắc ông
này cũng là một người vô gia cư.
Nhiều người vô gia cư ,
họ mệt, đói, thèm một chỗ ngã lưng, họ có thể tìm tới bệnh viện . Cái giường ở
bệnh viện quá êm và quá ấm. Bảo vệ còng tay có lẽ ông này hay vào ngủ nhờ và
không chịu về.
Cũng là một mảng cuộc
đời.
Một
bệnh nhân mặt mũi trầy trật. Ông này là nạn nhân một vụ tấn công nên cảnh sát
chụp ảnh mặt ông lại để giữ bằng chứng.
Cái gì , người nào có
liên quan pháp luật có thể mình nên tránh xa. Trừ khi đứng cùng y tá, bác sĩ.
Còn lại thì không bén mảng tới.
Một
bệnh nhân đang bị say thuốc, nói năng la lối ầm ĩ, được cho vào một phòng bệnh
riêng. Bảo vệ phải đứng canh cho đến ông này dịu xuống.
Một
người Mexico không biết tiếng Anh. Y tá bật Google Translate trên máy tính của
phòng mới nói chuyện với bệnh nhân được. Một lúc sau một cô y tá khác biết
tiếng TBN đến khám.
Lần
nọ Bảo vào một phòng bệnh thì bệnh nhân xin một cái mền. Bảo đi lấy mền và báo
y tá để y tá đắp. Ban đầu Bảo không dám làm việc này vì không biết có được phép
tiếp xúc gần với bệnh nhân không, nhưng y tá nói không sao.
Có vẻ là việc của Bảo
được đó.
Bảo
thấy một căn phòng như nhà tắm, có vòi sen, lúc đầu tưởng là phòng tắm cho bệnh
nhân. Nhưng sau đó Bảo thấy tên phòng là DECON (decontamination). Vậy chắc đây
là nơi làm sạch bệnh nhân nhớp nhúa trước khi vào khám. Bảo thấy người ta cho
bệnh nhân vào phòng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy phòng ướt át.
Cái này không có ở VN
hoặc mẹ chưa từng gặp. Nhưng mẹ đọc truyện có thấy. Nhất là những người chấy
rận... Ồ, mẹ không có kinh nghiệm.
Bảo
thấy trong tivi phòng giải lao của nhân viên hiện lên một bản tuyên dương các
nhân viên, y tá làm tốt công việc, theo như lời kể và yêu cầu của bệnh nhân và
người nhà. Như vậy, hồi xưa mình gởi cho bác sĩ coi video mẹ làm về hành trình
bệnh tim của cậu, không biết họ có lấy đó để tuyên dương mấy y tá chăm sóc cậu
không nhỉ :D
Chắc là có
Bảo
còn tìm thấy một thư viện nhỏ trong bệnh viện, có nhiều sách vở y tế. Chắc bệnh
viện ba mẹ cũng nhiều sách nhỉ?
Có.
À nói
luôn chuyện học Hóa hữu cơ của Bảo. Quả thật là khó bắt đầu học quá. Bảo quyết
định bắt đầu học từ ngày 1 tháng 7 nhưng đến giờ chỉ mới học được một buổi tối,
50 phút. Dễ nản quá, buồn. Bảo đang đọc sách giáo khoa và làm bài tập
trong sách giáo khoa, có cả sách giải. Không biết có nên giảm mục tiêu chút
không ( học chậm và ít, mỗi ngày 25 phút chẳng hạn) (Low expectation=high
result?).
Bảo
có thử kiểu học 25 phút nghỉ 5 phút. Bảo dùng một chương trình có khả năng
block hết các trang web gây xao nhãng (facebook, savoury days v.v) trong một
thời gian nhất định.
Bảo đừng căng thẳng quá
chuyện học trước. Rảnh thì đọc thêm. Chán thì quăng qua một bên ngay lập
tức.
NGHỈ HÈ = NGHỈ NGƠI =
CHƠI.
Nghe lời mẹ chuyện này.
Không có chi phải căng thẳng cả.
Vậy nghe. Thương Bảo
nhiều nhiều.
MẸ
No comments:
Post a Comment