Nhận thư
Bảo là niềm vui lớn lao của mẹ. Thấy con dạn dĩ và hiểu biết hơn từng ngày.
Mừng.
Những chuyện thấy trên bệnh viện hôm nay, kể
cho vui:
Sau khi hỏi khu phòng có nhiều lớp trải nệm
Bảo kể hôm trước, thìBả biết đúng là dành cho bệnh nhân cần được theo dõi lâu hơn,
chuẩn bị chuyển lên khu vực khác dành cho Inpatients.
Bảo chợt để ý trong phòng cấp cứu có vài
giường bệnh nhân đang nằm mà ra trải giường tuột ra hết, nhất là khi phần đầu
giường được nâng lên. Bảo bắt đầu để ý lại cách trải ra nệm của Bảo.
Có lẽ Bảo chưa được học về
cách trải drap nệm. Người ta bày nhưng chắc cũng chưa kỹ lắm.
Nhiều bệnh nhân nằm và cựa
quậy nhiều drap có thể tuột đi, nhất là nằm giường có nâng đầu cao.
Trải drap cũng có kỹ thuật
.
Từ cuộn drap được xếp mình
sẽ đặt khởi đầu ở vị trí nào của giường,rồi từ đó bung ra 4 góc. Điều này phụ
thuộc cách cái drap được gấp, và tùy yêu cầu giường bệnh.
Cách nhét ra giường xuống
dưới nệm sao cho khó tuột nhất.
Cách thay drap khi có bệnh
nhân đang nằm trên giường , bệnh nhân tỉnh nhưng không di chuyển được, bệnh
nhân hôn mê.
v.v...
Chắc người ta không hướng
dẫn nhiều cho Bảo nhưng khi Bảo học Bảo sẽ biết thêm.
Vào phòng bệnh nhân để chùi dọn, Bảo thấy một
cái bình đựng nước chi gớm gớm. Y tá vào dọn (Bảo không cần phải làm việc này),
giải thích cho Bảo đây là dụng cụ hút chất trong dạ dày bằng cách ống dẫn qua
lỗ mũi, dành cho bệnh nhân ăn uống nhưng không thải ra như bình thường
được.
Đúng rồi. Những chất dịch
ứ đọng trong dạ dày sẽ được hút ra ngoài vào một cái bao như thế. Nó bẩn lắm.
Việc tháo gỡ phải có chuyên môn để không làm tung tóe.
Bảo có thể quan sát cho
biết thôi chứ không cần làm. Chưa nên làm khi không hiểu rõ.
Có một y tá đang mang một bộ áo quần giấy màu
trắng, che từ chân tới cổ (che kín hơn cái áo choàng màu vàng) và mang thêm cái
bọc chân màu xanh. Y tá nói phòng bệnh nhân này có bọ, chí.
Rất nhiều trang phục để
giúp hổ trợ công việc
Có một ông bệnh nhân nhận ra Bảo, nhớ có thấy
Bảo lần trước, nên hỏi han chơi.
He he, có bệnh nhân cũ nhớ
là vui rồi.
Có một bệnh nhân trẻ mới vào. Cô này đang khóc
mếu máo, nhắm mắt, thở mệt mỏi. Bác sĩ và y tá ân cần hỏi han. Y tá hỏi vì sao
khóc, có gì buồn? Bệnh nhân nói "tôi thất vọng". Y tá nói bệnh nhân
hãy mở mắt nói chuyện với bác sĩ. Khi y tá định đi lấy đồ, bệnh nhân kêu
lại, nói "đừng đi".
Bác sĩ hỏi gần đây uống những thuốc gì...?
uống gần nhất lúc nào...?
Y tá băt đầu làm thử nghiệm IV. Y tá nói
sẽ cần lấy mẫu nước tiểu. Y tá vào phòng giúp bệnh nhân đi vệ sinh; bệnh nhân
không tỉnh táo, không đứng nổi, phải đem xe lăn đến. Bác sĩ lại đến tiếp tục
hỏi về chuyện thuốc, còn cô nớ than thở sao hỏi hòai.
Trong phòng bệnh, thấy có hai nhân viên bảo vệ
nói chuyện với cô bệnh nhân này. Bảo hỏi vì sao có bảo vệ, thì nghe nói là bệnh
nhân này uống thuốc quá liều, có ý định tự tử; cảnh sát có thể đang hỏi về
những mẫu thuốc để tịch thu.
Trường hợp này được xếp
vào ngộ độc thuốc và rối loạn tâm lý.
Việc của bác sĩ y tá là
điều trị cho bệnh nhân khỏe cũng như phải làm ổn định tinh thần, nâng đỡ tinh
thần cho bệnh nhân.
Như vậy bác sĩ rõ ràng là
cần hiểu biết bệnh lý và tâm lý bệnh mới có thể điều trị bệnh tốt hơn.
Làm sao cho khi họ khỏe,
họ ra viện, họ không tự tử lại :) :)
Bảo thấy hình như có hai loại bác sĩ? Có bác
sĩ (MD) thì mặc áo khoác trắng, đồ văn phòng bình thường. Có người xưng là bác
sĩ (Bảo chưa kịp thấy nhãn tên), thì mặc đồ mổ màu xanh. Mẹ cũng có bộ xanh bộ
trắng như rứa (nhớ hồi xưa Bảo hay ủi đồ cho mẹ)
Thường bác sĩ mặc đồ ngắn
màu xanh nhạt, đậm, lục là những bác sĩ đang làm thủ thuật hoặc phẫu thuật. Họ
có thể mặc đồ đó suốt buổi làm việc hoặc khi giao tiếp khám bệnh nhân họ chuyển
qua áo blouse trắng .
Bác sĩ chỉ mặc
toàn áo blouse trắng, thường là bác sĩ hệ nội khoa, chỉ khám bệnh,
không mổ xẻ hay làm thủ thuật gì trên bệnh nhân.
Đôi khi nghe tiếng động gì bất thình lình,
nghe ai té cái bịch ở phòng nào đó thì nhân viên từ ngoài chạy tới xem xét.
Nhân viên ghi chép đang ôm cái máy tính gần đó cũng đi tới xem. Hôm nay có y tá
nào đó bị vấp dây trong phòng bệnh, té bộp. Đến bệnh nhân cũng hỏi han.
Về VN thăm bệnh viện của ba mẹ chắc cũng vui
lắm! Ngoài ra nếu đi làm thiện nguyện giúp đỡ cộng đồng nghèo khó chắc cũng tốt
cho Resume lắm.
Con sẽ được làm những
chuyện đó.
Đi bệnh viện rất thích; tuy nhiên, "yêu
nghề" vừa thôi đã. Sợ điểm không đủ cao, thi không đủ đậu, hic. Đọc trên mạng, thấy người ta nói về học sinh học làm
bác sĩ thường có nhiều mộng ước không thực tế.
Nếu không mộng ước cao, sẽ
không bao giờ thành bác sĩ, nhất là khi mình mộng ước giúp đỡ, cứu sống và chữa
lành cho người khác. Cao và thực tế hoàn toàn.
Vui lắm khi đọc thư
Bảo.
Cứ yêu nghề đi. Nghề sẽ
chọn mình.
Thương,
Mẹ
THẢO VIẾT
Chắc B phải lưu lại các bài viết ni theo ngày vào một file Nhật kí thiện nguyện
. Sau ni sẽ dùng lấy ý tưởng viết bài luận văn
vào trường Y.
Chắc B phải lưu lại các bài viết ni theo ngày vào một file Nhật kí thiện nguyện
Tình nguyện viên mà
cũng chăm chỉ học hỏi thêm Youtube, internet... để làm việc tốt và có hiểu
biết . "Yêu" mất rồi. Không biết họ
có internship mô không để hè mô đó ở Mỹ mình làm, gắn bó lâu dài với họ.
Bệnh
viện: 7/7/2017
Hôm nay Bảo đã thử gấp
ra trải giường theo kiểu vuông góc giống trong video. Y tá thì chỉ nhét vô thôi
chứ không gấp kiểu đặc biệt, có lẽ do ra này nhỏ hơn ra trong video. Nhưng cũng
hay! :D
Một số bệnh nhân và
một số chuyện mới của hôm nay:
Một người đàn bà xin 2
cốc cà phê và đường trước khi rời bệnh viện. Bà là người vô gia cư. Bảo cứ đưa
như bà yêu cầu mà không nghĩ ra là không nên. Y tá sau nói Bảo đừng đưa thêm,
vì bà ấy sẽ tiếp tục xin nữa.
Một người đàn ông chăn
trùm đầu đang nằm ngáy trên giường bệnh. Y tá vào biểu dậy, đến giờ về rồi!
Hình như sau đó Bảo thấy bảo vệ còng tay ông già này. Chắc ông này cũng là một
người vô gia cư.
Một bệnh nhân mặt mũi trầy
trật. Ông này là nạn nhân một vụ tấn công nên cảnh sát chụp ảnh mặt ông lại để
giữ bằng chứng.
Một bệnh nhân đang bị
say thuốc, nói năng la lối ầm ĩ, được cho vào một phòng bệnh riêng. Bảo vệ phải
đứng canh cho đến ông này dịu xuống.
Một người Mexico không
biết tiếng Anh. Y tá bật Google Translate trên máy tính của phòng mới nói
chuyện với bệnh nhân được. Một lúc sau một cô y tá khác biết tiếng TBN đến
khám.
Lần nọ Bảo vào một
phòng bệnh thì bệnh nhân xin một cái mền. Bảo đi lấy mền và báo y tá để y tá
đắp. Ban đầu Bảo không dám làm việc này vì không biết có được phép tiếp xúc gần
với bệnh nhân không, nhưng y tá nói không sao.
Bảo thấy một căn phòng
như nhà tắm, có vòi sen, lúc đầu tưởng là phòng tắm cho bệnh nhân. Nhưng sau đó
Bảo thấy tên phòng là DECON (decontamination). Vậy chắc đây là nơi làm sạch
bệnh nhân nhớp nhúa trước khi vào khám. Bảo thấy người ta cho bệnh nhân vào
phòng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy phòng ướt át.
Bảo thấy trong tivi
phòng giải lao của nhân viên hiện lên một bản tuyên dương các nhân viên, y tá
làm tốt công việc, theo như lời kể và yêu cầu của bệnh nhân và người nhà. Như
vậy, hồi xưa mình gởi cho bác sĩ coi video mẹ làm về hành trình bệnh tim của
cậu, không biết họ có lấy đó để tuyên dương mấy y tá chăm sóc cậu không nhỉ :D
Bảo còn tìm thấy một
thư viện nhỏ trong bệnh viện, có nhiều sách vở y tế. Chắc bệnh viện ba mẹ cũng
nhiều sách nhỉ?
À nói luôn chuyện học
Hóa hữu cơ của Bảo. Quả thật là khó bắt đầu học quá. Bảo quyết định bắt đầu học
từ ngày 1 tháng 7 nhưng đến giờ chỉ mới học được một buổi tối, 50 phút. Dễ nản
quá, buồn. Bảo đang đọc sách giáo khoa và làm bài tập trong sách giáo
khoa, có cả sách giải. Không biết có nên giảm mục tiêu chút không ( học chậm và
ít, mỗi ngày 25 phút chẳng hạn) (Low expectation=high result?).
Bảo có thử kiểu
học 25 phút nghỉ 5 phút. Bảo dùng một chương trình có khả năng block hết các
trang web gây xao nhãng (facebook, savoury days v.v) trong một thời gian nhất
định.
No comments:
Post a Comment