YÊU CHẬM
"Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, nên cả đời chỉ đủ yêu một người."
Hồi xưa, yêu nhau xa.
Thư gởi đi, đôi khi cả 10 ngày nửa tháng mới tới. Thư về lại cũng mất chừng nớ thời gian.
Nên chi cả tháng mới được "gặp nhau" một lần trên giấy.
Cho nên người ta nhớ nhau.
Nhớ mà không có cách nào để gặp, để chuyện trò. Cho nên người ta đặt cả nỗi nhớ của mình trong nhạc trong thơ. Cái tình nó thật, nên chi những bài hát, bài thơ ngày xưa thiết tha hơn bây giờ.
Giờ thì có smartphone rồi.
Một nút bấm, cái quẹt nhẹ tay là thấy nhau, là nghe tiếng nhau...
Cho nên, người ta hình như ít nhớ nhau hơn.
Người ta ôm cái smartphone, nhìn nhau, nghe nhau … , bắt chán.
Người ta không biết cảm giác nhớ nhau nó quay quắt ra sao cả.
Người ta cũng không biết quý cái phút giây được nắm lấy tay nhau.
"Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, nên cả đời chỉ đủ yêu một người."
Nói để nhớ những ngày mình yêu nhau.
Tàu lửa thì rất chậm, thư thì cũng rất xa.
Nên chi mình cứ luôn nhớ nhau.
Nên chi mình luôn quý giá những giờ bên nhau.
Nên chi mình dành cả một đời để yêu nhau.
————
Kỷ niệm 38 năm yêu nhau và 30 năm về một nhà.
Ô, mình thấy mình tài quá luôn.
Ảnh chụp trong rừng Ngọc Hồi tháng 5/2022.
No comments:
Post a Comment