BƯỚC ĐI II
Mẹ viết cho Bảo "đầu sôi" hay còn gọi là "Bảo trọc".
Về nhà vài ngày thì mưa to kéo dài nhiều ngày. Mẹ nhớ áo tả phải phơi trong nhà, lúc đó chưa có máy giặt nên ướt mem. Sau mấy tháng thì bắt đầu mua máy.
Bà nội chăm cho mẹ được vài hôm thì bà ngoại ra, lo ăn uống cho mẹ và chăm sóc Bảo.
Bảo đi cầu hay bị bón. Phải bơm đít 1 tuần 1 lần. Ba nói chắc đại tràng Bảo dài hơn bình thường.
Bảo cũng như chị Thảo, trốn lật, trốn bò. Nhưng Bảo khá hơn chị Thảo là Bảo ngồi vững vàng hơn.
Chiếc xe tập đi của chị Thảo để lại, không hiểu sao, Bảo lại rất sợ. Nên ba mẹ không cho Bảo ngồi xe tập.
Một lần nọ, Bảo ngồi chơi dưới nền nhà, ngồi trên cái nắp hộp bánh và Bảo di chuyển bằng cách đạp đạp 2 chân: Bảo lết lết khắp nhà trên cái nắp hộp bánh. Đó là phương tiện di chuyển đầu tiên của Bảo. Lúc đó mẹ có sợ đít Bảo bị mòn.
Bảo cũng như chị Thảo, biết nói trước biết đi.
Người ta nói, như thế là thông minh. Chắc là đúng vì Thảo Bảo đều rất thông minh.
Cuối cùng thì Bảo cũng biết đi. Nhờ Ngoại hay dẫn Bảo đi chơi trên đường Thanh Duyên.
Nhà mình ở 17A Thanh Duyên, con đường như con hẻm . Nên không có xe.
Quanh nhà có vài anh chị thấy Bảo dễ thương nên hay chơi và tập đi cho Bảo.
Thời kỳ đó mẹ bận lắm. Mẹ làm bệnh viện và mẹ làm phòng mạch. Mẹ đi học nữa. Thành ra mẹ không có giờ chơi với Bảo nhiều.
Thương Bảo quá.
Lên mẫu giáo, Bảo học trường Thánh Tâm của Ma soeur. Bảo vẫn ốm nhom và trắng bóc.
Chở Bảo đến trường, nhìn Bảo đi vào lớp, mẹ thấy Bảo như thiên thần. Rồi Bảo tập múa tập hát.
Ba có quay video Bảo múa hát. Nhưng video hư mất rồi. Tiếc hì.
Bảo cũng như chị Thảo, ăn uống ít, hay đau ốm. Tội Bảo. vậy mà rồi Bảo cũng qua những năm mẫu giáo.
Vào tiểu học, ba mẹ cho Bảo học trường Bán công năng khiếu.
Bảo phải thi đầu vào, vì trường rất đông người đăng ký học. Bảo được chọn và Bảo học lớp 1 cho đến lớp 5 ở đó.
Những năm học này thật yên ổn. Vì Bảo không bị áp lực đi học thêm hay nghỉ học quá nhiều.
Bảo ăn ít, Bảo hay đau, nên Bảo hay nghỉ học.
Ba mẹ thì không bao giờ bắt Bảo phải học căng thẳng. Đó là chọn lựa giáo dục đúng đắn của mẹ.
Lên cấp 2 Bảo học Nguyễn Huệ, để gần bệnh viên nơi ba mẹ làm , để có thể dễ đón Bảo nhất. bảo học 3 năm rồi Bảo đi Mỹ .
Bảo đi Mỹ.
Những ngày tháng tự lập bắt đầu. Mẹ không tiếc nuối gì với điều này. Chỉ tiếc thời gian mình gần nhau không còn nhiều nữa.
Ân hận có không ? Có.
Nhưng khi nhìn thực tại giáo dục ở xã hội Việt nam, mẹ lại mừng vì con đã được một cuộc sống tốt nhất.
Bảo ở Tacoma WA, năm đầu cậu chở đi học.
Ba năm highschool, Bảo tự đi bus đến trường. Phải chuyển 2 chuyến bus mới tới trường. Sáng sớm tinh mơ, cậu đưa Bảo ra góc đường đợi xe. Mẹ ở Mỹ thì mẹ đưa Bảo ra, nhìn Bảo bước lên xe một mình. Chiều thì Bảo tự về.
Mấy mẹ con mình đã lang thang nhiều nơi trên đất Mỹ. Ôi những ngày tháng thật vui.
Cali, Oregon, Minneasota. Sau này Bảo cùng chị Thảo đi NewYork, đi California.
Bảo học UW. Những năm đầy tự hào của Bảo là những năm học UW.
Con đường từ nhà đến trường qua chuyến xe bus, xe lửa, Bảo đã tự mình đi. Một mình đi từ Seattle đến Cali phỏng vấn với UCLA. Mẹ suốt đêm cầu nguyện cho Bảo.
Con đường Bảo còn gian nan lắm.
Mẹ mong Bảo tiếp tục những BƯỚC ĐI bình yên hơn.
Thương nhiều .
Hun hun hun hun hun hun mẹ <3
ReplyDelete