Tuổi già - tôi khẳng định đó là một món quà.
Như tôi bây giờ.
Tôi bây giờ, mới chính xác là người mà tôi muốn trở thành. Tôi thực sự yêu thích con người là tôi bây giờ.
Không phải là cơ thể tôi.
Vì thực tình thì…, đôi khi tôi cũng chạnh lòng vì cân nặng quá khổ, vì những nếp nhăn, vết xạm, những bọng mỡ mi mắt và làn da không còn săn chắc. Thỉnh thoảng tôi cũng hết hồn vì bóng dáng người già trong chiếc gương tôi đang soi.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng vì thế mà buồn khổ gì nhiều lắm.
Rõ ràng là tôi sẽ không bao giờ đánh đổi cuộc sống hiện tại, gia đình tôi, bạn bè dễ thương của tôi, để đổi lấy vóc dáng làn da và mái tóc mướt xanh ngày xưa cả. Chắc chắn là không bao giờ.
Tuổi già!
Tôi biết đôi khi tôi hay quên.
Nhưng hẳn là có một số điều trong cuộc sống cũng nên lãng quên . Để rồi cuối cùng mình chỉ nhớ những điều quan trọng.
Tuổi già!
Theo tháng năm, trái tim tôi cũng đã nhiều lần tan vỡ.
Làm sao trái tim bạn có thể không tan vỡ khi mất đi một người thân yêu?
Làm sao trái tim bạn có thể không tan vỡ khi nhìn thấy những mảnh đời đau khổ?
Nhưng một trái tim tan vỡ là thứ mang lại cho chúng ta sức mạnh hiểu biết và lòng trắc ẩn nhiều hơn bao giờ hết.
Tôi nghĩ tôi thật may mắn vì đã sống đủ lâu để tóc bạc và để nụ cười hồn hậu khắc vào những nếp nhăn trên khuôn mặt.
Rất nhiều người chưa bao giờ có được nụ cười và rất nhiều người đã chết trước khi tóc họ kịp bạc.
Khi tôi già đi, tôi có quyền nói "KHÔNG" - Với tất cả mọi thứ.
Khi tôi già đi, tôi có quyền nói "CÓ" - Với tất cả mọi thứ.
Tôi sẽ không sống mãi.
Nhưng một khi tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ không phí thời gian than thở hoặc lo lắng về những gì sẽ xảy ra.
Tôi sẽ làm những gì tôi thích mà chẳng cần xin phép ai.
Thèm một miếng bánh đầy bơ và chocolate, tôi sẽ ăn mà không lo lắng sợ hãi điều gì.
Tôi sẽ ăn mọi thứ tôi thích mỗi ngày mà không quan tâm tới cái cân nằm góc nhà. .
No comments:
Post a Comment