Tuesday, September 22, 2020

EM



Sáng 23/9 cách đây 22 năm, như bình thường, mẹ khám bệnh nhân, chuẩn bị và mổ 4 ca buổi sáng. Cũng bình thường thôi.
Mọi chuyện ổn cả. Chỉ có là cái bụng bầu 8,5 tháng làm cho đầu bệnh nhân sát với bụng của mẹ. Mấy cô phụ mổ nói chắc em bé sẽ đạp vô đầu bệnh nhân mất. Nhưng em thường rất ngoan khi mẹ mổ, luôn nằm im ro. Khi nào mổ xong, mẹ mỏi thì em mới mỏi và cục cựa.
Mổ xong buổi sáng, lẽ ra ở lại làm việc tiếp vào buổi chiều, nhưng thấy hơi mệt, nên mẹ báo nghỉ buổi chiều để về nhà.
Ngủ một giấc dậy, em đòi ra với mẹ.
Nên tối đến, mẹ vào bệnh viện, mặt cười hớn hở, mẹ đón em ra với mẹ.
Em không chờ tới Trung thu để ra đời như bác Hiền dự đoán. Em ưa ra sớm để coi múa lân. Chắc rứa !
Chị Thảo bối rối vì lần đầu tiên ngủ không có ba và mẹ. Nhưng rất dũng cảm, chị chỉ nói thêm vớt vát là: ” Một ngày thôi, mai Thảo vẫn ngủ với mẹ nghe. “
OK con gái lớn của mẹ.
Vậy đó là em ra đời.
Sáng sớm ba về nhà, đưa chị vào thăm em và mẹ.
Chị Thảo mặc quần short trắng, áo thun màu xanh da trời, bầu bĩnh, lễ phép chào không sót một ai, từ đầu hành lang đến cái phòng mẹ nằm với em.
Em nhỏ xíu, dài ngoằng, và rất là xinh . Đúng không ?
Bây giờ cũng vậy.
Em vẫn nhỏ xíu và rất xinh.
Và hôm nay em đã vừa tròn 22 tuổi.
Ba mẹ chị và mọi người thương yêu em luôn từ dạo đó đến giờ .
Và sẽ yêu thương mãi thôi.

Thursday, September 3, 2020

CHA MẸ GIÀ


 

Tôi đã không hề nhận ra Cha Mẹ tôi già.

-----------------
Tim tôi như thắt lại khi thấy chủ đề Khi Cha Mẹ già của trang Sống giàu có. Một chủ đề tuyệt hay.
Nhưng...
Rồi thì từng câu chuyện từng câu chuyện của mọi người đi qua từ thời gian, từ ăn, từ uống , từ tiền... Mà anh biết không, tôi chỉ nhìn lướt qua mà không đọc. Dù tôi có like. Tôi like bởi tôi tin là nó hay.
Ba mẹ tôi đã đi rất xa, trước khi tôi kịp nhận ra ba mẹ mình già. Tôi quen thấy mẹ tôi mỗi sáng đi thể dục, đi chợ nấu ăn, coi ti vi, vui vẻ chuyện trò với hàng xóm. Thỉnh thoảng đi chơi với học trò cũ của mẹ. Tôi quen mỗi khi về nhà gọi mẹ thật to: Mẹ ơi có chi ăn không?... Kể cả khi tôi sinh hai con, tôi vẫn thế.
Tôi đã không hề nhận ra Cha Mẹ tôi già.
Những khi hồi tưởng, tôi thường xót xa nghĩ giá như mình nhận ra được điều đó sớm hơn. Giá như tôi biết dành thời gian cho cha mẹ nhiều hơn. Giá như... Giá như ... Mọi câu "giá như..." trở nên vô nghĩa khi đấng sinh thành đã đi xa.
Tôi đã không hề nhận ra Cha Mẹ tôi già.
Và nay, khi tôi bước vào cái tuổi mà con cái vừa trưởng thành. Con cái bắt đầu tự lập và miệt mài với công việc của nó. Hết deadline này đến deadline khác. Tôi vui mừng và hãnh diện vì con. Tôi có công việc của tôi và tôi tiếp tục công việc của mình.
Thỉnh thoảng chúng tôi chuyện trò cùng nhau. Thỉnh thoảng tôi nói: Ôi mẹ quên mất ...Ôi mẹ đã già... Cả hai đứa con bò ra cười ngặt nghẽo: Mẹ ơi, mẹ chưa già, mẹ đẹp mẹ khỏe mà ...
Thẳm sâu trong lòng, tôi thấy mình bắt đầu mệt mỏi, hay quên. Tôi thấy mình hay nhớ ngày xưa. Tôi thấy mình hay tìm ảnh cũ của con cái, chụp lại, post lên facebook của mình.
Tôi cũng nhận ra rằng các con tôi chưa hề nhận ra rằng tôi đã già.
"Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa, lòng Mẹ chợt nhớ con vô bờ, Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng giây phút cuộc đời..."
Tôi đặt tôi vào mẹ mình.
Tôi đặt con tôi vào tôi.
Tôi nghĩ : dường như quy luật cuộc đời sẽ lập lại. Các con mình sẽ không nhận ra mình đã già cho tới khi chúng già.
Tôi không sợ chết. Tôi chỉ sợ khi tôi đi xa thì sẽ không ai có thể yêu thương và chăm sóc con tôi nhiều như tôi.
Viết vài dòng tâm tình cuối tuần mẹ nhớ con.
Và gởi nhóm bài hát tôi rất yêu : Nhật ký của Mẹ - Hiền Thục. https://www.youtube.com/watch?v=-_aQdkyxpZY
Tôi biết moi thứ là quy luật.
Không ai có thể khuyên nhủ gì nhau