CHÙA TỊNH BÌNH
————
————
Đây là một ngôi chùa đầy kỷ niệm của mình ở Huế.
Sinh viên thời mình ở các tỉnh khác đến học, mà không biết ngôi chùa này nghĩa là họ chưa từng học ở Huế.
Ở đây có bánh lọc chay, nó ngon không thể tả được.
Nhớ lắm miếng bánh bột lọc mềm dai, bọc nhân đậu xanh chấm nước xì dầu mặn mặn ngọt ngọt cay cay.
Nhớ những chiều học về sớm, rủ nhau đạp xe qua Tịnh Bình ăn bánh lọc.
Ui chao là nhớ !
Tuy nhiên,
Hôm nay quay về lại , vẻ trầm mặc cũ kỹ của ngôi chùa xưa đã không còn nữa. Mái ngói rêu phong đã mang màu thời đại. Ngôi chùa hiền hòa được xi măng hóa một cách không thương tiếc. Cổng chùa màu xám bạc thô thiển.
Vị sư nữ, đứng chống nạnh tay ở gian ngang nhìn mình như dò hỏi.
Có lẽ thấy mình hiền lành nên cô bỏ đi, bất kể nụ cười dễ thương của mình rơi vào trong nắng.
Chờ nghe tiếng Mô Phật từ bi dịu dàng mà như chờ nghe tiếng vọng ngày xưa
Tiếc.
Tiếc đứt ruột.
Ừ, chơ mà mình có hoài cổ quá không ?
Chơ mà mình có khó tính quá không ?
No comments:
Post a Comment