Wednesday, June 24, 2020

HOA NẮC NẺ

HOA NẮC NẺ

Anh nhớ ngày xưa mỗi hè về.
Anh đếm ngày dài theo tiếng ve.
Chờ Mẹ, em về thăm quê Nội.
Để dẫn anh qua những ngày hè.
Vườn Nội ngày xưa mướt cỏ ghê.
Mẹ dắt đi chơi những buổi chiều.
Em đòi mẹ hái bông nắc nẻ.
Mẹ hái cho con hái thật nhiều.
Mẹ bước thật hiền trong cỏ xanh,
Nắng ngã vàng mơ trong gió lành.
Em cười tròn nụ màu bông nẻ.
Hồng những ngày vui của đời anh.
Khi gió thu đưa mây bềnh bồng.
Nắc nẻ ngoài vườn hết nở bông.
Trái chín nở bung từng hạt nhỏ.
Cứ ngỡ tay em nắm nụ hồng.
Rồi một chiều nào anh đã xa.
Xa mãi anh đi đến chốn mà.
Cỏ đó không xanh bằng quê Nội,
Nhưng bao tình thuơng xanh màu khơi.
Anh vẫn nhớ hoài không hề phai.
Ở chốn xa xôi thoáng hương nồng.
Mùi hoa nắc nẻ thơm dài dại.
Dáng mẹ và em, đóa nẻ hồng.

Thơ của anh Mido. 

No comments:

Post a Comment