Ngày xửa ngày xưa, có con voi rừng chở một vị tướng bị thương băng từ Bạch Mã về cửa Tư Dung (sau đổi tên là Tư Hiền) thì gục ngã xuống đầm Cầu Hai, rồi nằm lại vĩnh viễn. Sau con voi hóa đá trở thành ngọn đèo, được đặt tên là Phước Tượng.
Chuyện xưa là như rứa.
Chuyện nay thì khi đi từ Đà nẵng qua hầm Phước Tượng rẽ về Tư Hiền thì xe mình lạc đường. Bác Google vì chợp mắt mấy phút mà cuối cùng tụi mình đi xà quần trong vùng Phước Tượng bên đầm Cầu Hai hơn 1 giờ đồng hồ, trước khi tìm ra được cây cầu Tư Hiền.
Lạc đường là một ân huệ để mình có thể khám phá những điều mới lạ không nằm trong chương trình mình định.
Mình có một kinh nghiệm là khi lạc đường hãy cố tìm đến một ngôi giáo đường bất kỳ nào đó trước khi tiếp tục hành trình. Chí ít thì mình cũng được mời uống nước và ăn bánh và... v.v... các thứ
Nhà thờ giáo xứ Phước Tượng là nơi như thế. Nằm dựa vào đầu của con voi Phước Tượng, nhà thờ Phước Tượng nhỏ bé đơn sơ, có tiền đường nhìn ra quốc lộ 1. Xa xa là ngọn núi , có vẻ là phần thân sau của con voi hào hùng xưa .
Tương Đức Mẹ nằm bên sườn núi Dưới chân là bàn Thánh. Đối diện là nhiều dãy ghế đá.
Nhà thờ nhỏ, còn nghèo. Nhưng mình vẫn hình dung được tại đây, dưới chân Đức Mẹ, những người dân mỗi ngày vẫn đến cùng nhau cầu nguyện - những câu kinh Kính Mừng đơn sơ mang đến mọi an lành.
Nhà thờ vắng, hình như Thánh lễ sẽ là buổi chiều.
Một thoáng bình yên bên ngọn núi Phước tượng dưới chân Đức Mẹ, tụi mình lại tiếp tục lên đường.
Một sáng đầu năm mới an vui.
No comments:
Post a Comment