Chuyện rất hay, đáng suy ngẫm.
Trên chuyến bay Đà nẵng - Narita tối qua, hình như chỉ có vợ chồng mình là người Việt thôi. Còn là người Châu Á mà mình nghĩ là Nhật bản do hầu hết có cách trang phục đặc trưng màu trầm và mang khẩu trang suốt chuyến bay.
Hạ cánh sân bay Narita sau 1 đêm.
Sau khi máy bay dừng hẳn độ 5,7 phút, mọi người đứng lên mở ngăn trên lấy hành lý, lần lượt ra khỏi máy bay, mình nhận ra là không hề có một tiếng ồn.
Hoàn toàn không !
Không tiếng mở ngăn đựng hành lý cạch cạch. Hoàn toàn không. Họ mở nhẹ nhàng.
Không âm thanh điện thoại được mở ra ì xèo, léo nhéo.
Không có oang oang : Em tới rồi nè, đón em nghe . Tao tới rồi, hú anh em đi nghe. Dạ dạ, em vừa mới tới, em tới anh liền dạ dạ. Má tới rồi nghe. Nói thằng Tý đón. Chưa chưa tau còn lấy hành lý nhiều. Đợi đó....
Vân vân và vân vân ...
Những âm thanh ồn ào quen thuộc trên những chuyến bay nội địa Việt nam biến mất không dấu vết.
Buồn không?
Không!
Chỉ hơi ngẩn ngơ nhớ. Và ao ước.
Ôi Việt nam!!.
Ps Ảnh chụp sáng thứ 1 tại Tokyo.
No comments:
Post a Comment