Wednesday, February 27, 2019

CHUYỆN NGÔN TÌNH ĐÊM 25.2

CHUYỆN NGÔN TÌNH ĐÊM 25.2



22g kém 15, điện thoại bàn reo, chồng cầm điện thoại, nghe, xong nói: "Có bệnh nhân trước cửa nhà xin khám mắt. Thôi kệ, khám cho họ". 

Trời ơi là trời, tui đang nằm phè trên giường sau khi dưỡng da, đắp mặt nạ 😃😃. Lồm cồm bò dậy vừa thay đồ vừa càm ràm: "Sẽ lấy tiền công gấp 2 hoặc gấp 3".

Vừa gặp bệnh nhân là bà vợ của một ông bênh nhân quen cũ, dập liền:
"Sao đi khám giờ này, tui đã ngủ rồi mà phải dậy." 
"Dạ thưa bác sĩ, thấy mắt bà nặng quá nên..."
Bà vợ lên tiếng liền: " Dạ, em thấy không sao".
Chồng: " Em không thấy mắt em được, anh thấy, anh biết. Dạ thưa bác sĩ, dạ sợ để sáng mai nặng hơn".

Tui làm thinh khám xong nói, ừ mà bệnh nặng thiệt đó. 

Ông: "Đó em thấy chưa, anh nói rồi mà."
Bà lí nhí : " Dạ tại em thấy... không sao"
Ông: "Em không thấy được mắt em, anh thấy, anh biết mà". 

Tới ngang đây, tui đã thấy mủi lòng vì cái tình cảm của ông chồng với bà vợ rồi.
Cho thuốc, dặn dò kỹ lưỡng, cả hai đều rất lắng nghe.
Bà lên tiếng hỏi lại.
Ông ngắt lời bà: "Anh nhớ rồi, anh hiểu rồi, anh nhỏ cho em. Dạ bác sĩ yên tâm, tui sẽ nhỏ thuốc cho bà đúng y như rứa"
Xây qua vợ, tiếp " Em yên tâm"
Xây qua tui: " Cám ơn bác sĩ nhiều, tui cũng biết tui làm phiền bác sĩ. Nhưng tui cũng biết, không ai giúp tui giờ này ngoài bác sĩ. Dạ cám ơn bác sĩ"
Vừa đi ra vừa nói:" em thấy chưa, bác sĩ cũng nói nặng mà"
Lòng bác sĩ tui đây, lúc nớ thực sự đã tan chảy, quên mất tiêu là định lấy tiền khám gấp đôi. Tuy nhiên, tui quá hân hoan vì giúp được cho bệnh nhân và cho cái tình yêu ngọt ngào của họ.
Bà bệnh nhân : 78 tuổi.
Chồng bệnh nhân : 82 tuổi.
Hết chuyện.
Ps: Ảnh có tính chất minh hoạ, không liên quan với chi với câu chuyện trên.

No comments:

Post a Comment